Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn hợp hai tay lại, đẩy tới, đình nghỉ mát bị dời đi. Hai tay của hắn hợp lại mà đẩy, một ngọn núi cũng phải lung lay.

Hộ vệ phủ Lương vương thấy Hứa Tiên có uy lực như thế, làm gì có kẻ nào dám tiến lên, nhưng quy củ phủ Lương vương sâm nghiêm, lại không dám chạy trốn, cứ như vậy đứng sau lưng cách Hứa Tiên không xa, Hứa Tiên ngừng lại, bọn họ cũng ngừng, Hứa Tiên tiến, bọn hắn cũng tiến. Không biết còn cho rằng đây là thuộc hạ của Hứa Tiên.

Không bao lâu, sau lưng của Hứa Tiên có hơn trăm tên mặc quần áo và trang sức hộ vệ của Lương vương.

Lương Liên vội vội vàng vàng chạy ra cửa, tới trước đại môn, phát hiện đã không thấy bình phong và đại môn quen thuoocn nữa, không khỏi giận tím mặt, thời điềm từ chỗ người gác cổng biết, người tới chỉ một mình, dẫn hơn mười tên hộ vệ đi tới, nhưng khi đi tới, thấy người ta đang dời cả đình nghỉ mát đi, hắn bình tĩnh lại, lý trí làm ra quyết định, không đuổi theo là thỏa đáng.

Chỉ vào tên Vương quản gia mắng:

- Nuôi các ngươi nhiều người như vậy, đang làm ăn cái gì! Ngay cả một người cũng không làm gì được, còn không mau bắt hắn lại cho ta, sinh tử bất luận, bằng không nhất định phải trị tội của ngươi

Vương quản gia bất đắc dĩ, đành phải dẫn người tiến lên, nhưng hắn đã sớm tỉnh táo lại, sinh tử bất luận? Là chúng ta sinh tử bất luận a! Nhìn thấy Hứa Tiên, nào dám tiến lên bắt, cũng chỉ dám dẫn đội ngũ vây quanh mà thôi.

Hứa Tiên đi vào nội viện, bỗng nhiên trước mắt khẽ động, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó không phải là tên thủ lĩnh người Hô gặp được vào buổi sáng sao? Không nói hai lời, đánh về phía hắn một chưởng.

Nhã Mộc Trà nghe được động tĩnh, bảo tên quản sự dẫn đường, muốn nhìn một chút, nhưng nhìn thấy trăm tên hộ vệ đang vây quanh Hứa Tiên, hắn cùng Hứa Tiên liếc nhau, thấy Hứa Tiên bày ra tư thế, phất tay về phía của mình.

Trong nội tâm Nhã Mộc Trà kinh ngạc, bọn họ cách nhau vài chục trượng, cho dù võ công mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể phát chưởng lực xa như thế... Sau đó hắn cảm thấy gió nhẹ quất vào mặt.

Không tốt! Trong lòng của hắn sinh ra báo động, vận chuyển nội lực toàn thân, mạnh mẽ đánh về phía trước.

Khí kình hình rồng cày một đường rãnh cực sâu sát qua phía hắn, hắn cảm thấy một cổ đại lực đánh thẳng vào ngực, thân hình nhanh chóng không khống chế được, bị thổi bay ra ngoài.

Nhã Mộc Trà ở giữa không trung quét mắt qua vị trí đứng của mình lúc ban đầu. Nhưng trong mắt vô cùng kinh hãi, trên đời này lại có võ công như thế. Sau đó rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn giống như không tốn tiền, lại lăn thêm mấy vòng, sau đó mới nhìn về vị trí của Hứa Tiên.

Ngay sau đó, có một đạo khí kình khác lại lao về phía của hắn, hắn lại một lần nữa bị thổi bay ra ngoài, lại tiếp tục phun máu tươi như suối, nhưng điểm rơi lúc này là bên ngoài tường.

Hứa Tiên thấy khí kình chỉ có thể đánh bay tên thủ lĩnh người Hồ kia, nhưng đáng tiếc, dù sao khoảng cách cũng rất xa, khí kình đã tán loạn. Cho nên vội vàng bổ thêm một phát, nhưng vẫn không đánh trúng. Vẫy vẫy tay, xem như vận may của hắn tốt!

Nhưng lúc này hắn chẳng quản nhiều như vậy, tàng bảo khố đã gần ngay trước mắt. Quay đầu lại nhìn qua, người ở sau lưng có hơn trăm, đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình.

Hứa Tiên đảo con mắt, lại sinh ra hiệu quả nhắc nhở.

- Nhanh đi bảo hộ Vương gia!

Không biết ai rống lên một tiếng, chúng vệ sĩ tán loạn.

- Nhìn ra giống như người ám sát Lương vương sao?

Hứa Tiên lắc đầu, trong miệng nhẹ nhàng nói:

- Vừng ơi mở ra!

Sau đó tiến lên vỗ cửa sắt, cửa sắt lập tức chia năm xẻ bảy.

Hứa Tiên lại tiến vào trong bảo khố của Lương vương, chỉ thấy bên trong chất đầy hòm sắt, tùy tiện mở ra một cái. Bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu.

Hứa Tiên vận dụng Thông Thiên Nhãn, nhìn quét qua một vòng, tìm kiếm cống phẩm của phiên bang, mở rương ra xem, thấy bên trong có một bức họa cuộn tròn, một cái lư hương có đường vân bát quái, một bảo châu màu đỏ thẫm, một bình ngọc màu ngà sữa. Hợp lại là bốn kiện bảo vật, xem ra đây là Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ trong truyền thuyết, Thì Thần Bát Quái Lô, Liệt Hỏa Thần Châu, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình.

Tuy chỉ quét mắt qua một lần, Hứa Tiên cũng có thể cảm giác được linh lực chấn động bên trong, những thứ đồ vật này không phải xuất từ tay của người phàm, không kịp nhìn kỹ. Hứa Tiên cũng móc bao vải chuẩn bị trước trong ngực, gói mấy món đồ này thật kỹ. Lại nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, hộ vệ kinh đô và Cận Kim Vệ ở gần đó đã tới.

Nhưng Hứa Tiên cũng không có tâm tư dây dưa với bọn họ, ra khỏi cửa bảo khố, đạp xuống mặt đất, bay lên nóc một căn phòng, sau đó không ngừng bay qua lại trên các mái nhà, có những bó đuốc xếp thành hàng đuổi theo hắn ở bên dưới, khi hắn nhảy qua một tòa lầu nhỏ, đã thấy bên cạnh chính là kiến trúc to lớn nhất của phủ Lương vương, chính là đại sảnh của Lương vương thường ở lại.

Hứa Tiên kẹp bao vải dưới nách, một mặt vận dụng nội lực toàn thân, lúc này có hai luồn nội lực xuất hiện, nội lực vô hình ngưng tụ thành hình bọt nước trong tay của Hứa Tiên, rồi sau đó Hứa Tiên đẩy mạnh tới. Bọt nước lớn nhỏ chừng đầu nắm tay lại hóa thành cự long dài mười trượng, gào thét, bay thẳng tới đại sảnh của phủ Lương vương.

Cận Kim Vệ cũng cầm cung tiễn bắn về phía Hứa Tiên, nhìn thấy một màn này không tự giác dừng lại, đưa mắt nhìn qua tòa kiến trúc nguy nga kia một chút, liền ầm ầm sụp đổ. Bụi mù cuồn cuộn văng ra bốn phía, Hứa Tiên thừa cơ rời đi, Cận Kim Vệ không tìm thấy tung tích của Hứa Tiên đâu nữa.

Trình Tàng Kiếm ngồi trên lưng ngựa nhìn qua hắc y nhân rời đi, có chút cảm giác quen thuộc, nhưng rung động đang diễn ra nhanh chóng lấn át cảm giác quen thuộc này, ra lệnh cho thuộc hạ điều tra toàn thành. Nhưng trong lòng biết rõ, chỉ sợ không cách nào bắt được người này, cũng chỉ làm chiếu lệ mà thôi.

Hiện tại việc cấp bách nhất, chính là phải đi tìm Lương vương, hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong phủ khắp nơi đều có tiếng kêu khóc, trên đường đi, hắn nhìn thấy phủ Lương vương vô cùng bừa bộn, ai có thể nghĩ đến, đây chính là phủ Lương vương ban ngày uy nghiêm không ai bì nổi chứ, buổi tối lại gặp phải chuyện này?

Lương vương gia vừa mới nghe động tĩnh đã nhanh chóng trốn vào trong mật thất, một mực đợi đến lúc có âm thanh dọn dẹp mới đi ra, nhìn thấy phủ đệ của mình bừa bộn. Văn vê dụi mắt, còn cho rằng mắt của mình mờ rồi, chẳng lẽ vừa rồi có quân đội đánh phủ Lương vương sao? Trong nội tâm rất sợ hãi.

Lương Liên đuổi tới bên cạnh Lương vương, nói:

- Phụ thân, bảo vật của chúng ta bị trộm rồi.

- Là bảo vật gì?

Lương Liên hạ giọng nói vài lời bên tai của Lương vương, Lương vương nói:

- Cái gì?

Sau đó lại nhìn phủ Lương vương bị hủy không còn bộ dáng, trong nội tâm bị cả kinh che lấp, sau đó thở không nổi, lập tức bất tỉnh.

- Phụ thân, phụ thân, ngươi làm sao vậy?

Trình Tàng Kiếm nghe nói Lương vương gia đã bất tỉnh, trong nội tâm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK