Làm nhiều trò như vậy để lấy lại thể diện, hôm nay bị Hứa Tiên dạy dỗ làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt. Nếu không phải sợ động thủ ngộ thương, đã phong ra âm binh trong linh châu từ lâu.
“diễm Nhi” kia nhẹ nhàng vỗ về ngực hắn, kiều mỵ nói:
- Trên người thiếp còn đang đau đâu!
Hắn đổi lại khuôn mặt tươi cười:
- Đau ở đâu, ta xoa bóp cho nàng!
- A, chàng thật xấu.
Vương Bá Năm biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài.
Tào thế tử đang định buông mành xe xuống, cùng tiểu thiếp trong xe “xoa bóp” một hồi, lại chợt thoáng qua thấy trên đỉnh một ngọn núi có thân ảnh một nữ tử. Váy dài nhẹ nhàng lay động, hắn không khỏi trợn mắt nhìn sang. Vừa thấy dung nhan của nàng, không khỏi chấn động toàn thân. Hắn đã hiểu được cái gì gọi là “diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương. U nhược lãnh tuyền, ngạo như mai tuyết.”
Diễm Nhi bò lên ngực hắn, nói:
- Nào?
Tảo thế tử chuyển hướng nhìn lại, vốn đang cảm thấy nữ tử này thật xinh đẹp, nhưng so với nữ tử trên núi kia, lại tựa như dong tư thục phấn vậy.
Chút dục hỏa trong lòng cũng đã giảm mất hơn phân nửa, ngược lại có chút chán ghét, vội vàng bắt dừng xe, hỏi Vương Bá Năm ở xe bên cạnh:
- Vương thúc, ngươi đạo hạnh hơn ta, ngươi xem nữ tử kia là quỷ loại sao?
Vương Bá Năm biết thế tử này lại động tâm tư, do dự một chút, vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng mà, tu vi dường như cũng không thấp.
Tào thế tử xoa tay nói:
- Nếu là quỷ loại, về tình về lý cũng nên chịu sự quản thúc của Âm ti, không nên tù́ lưu lạc dương thế, tránh hại thế nhân. Đây là điều viết rõ trong luật pháp chón Âm ti, trong tam giới, ai dám nói không phải cho ta. Cho dù có chút tu vi, nhưng cũng sao địch lại một vạn âm binh của ta.
- Lại nói, còn cần gì đánh đấm chứ, chỉ cần nói rõ thân phận, còn sợ nàng không theo sao.
Diễm Nhi nói:
- Thế tử, hay là chúng ta đi đi, không biết lai lịch nữ tử này thế nào, nói không chừng đã có hán tử.
Nàng đang được sủng ái, đương nhiên không muốn hắn đi chọc nữ nhân khác.
Nhưng Tào thế tử quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn một cái, nàng ta cả người khẽ run rẩy không dám khuyên nữa. Xe ngựa đã đi xuống phía dưới.
Niếp Tiểu Thiến đứng trên vách núi, nhìn bầu trời đêm mênh mông, đã xử lý tốt mọi chuyện ở Phương Hoàng Sơn, còn cách ngày ước định thân với hắn một chút thời gian, nhưng lại nhiều ngày không tự chủ được tới đây nhìn quanh, dường như thường xuyên tới hơn thì hắn sẽ đến vậy. Nàng không khỏi tự giễu cười, mình đúng thật là si tình mà!
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa bay ngang bầu trời đêm đã hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Thiến. Nhưng nàng hôm nay kết hợp với linh khí địa mạch, đã thành sơn thần của Phương Hoàng Sơn này, cũng không còn giống với quỷ loại tầm thường nữa.
Cỗ xe ngựa kia bỗng nhiên bay về hướng này, một công tử cẩm y hoa phụ bước ra:
- Vị thủy nương này, đêm đã khuya còn đừng ở nói này, là đang đợi tại hạ sao?
Tiểu Thiến nhíu mày, nói:
- Sai rồi, không phải.
Tay đã nắm chặt cây trâm.
Tào thế tử nói:
- Ta là con của Sở Giang Vương, muốn mời cô nương tới phủ chơi, không biết có được hay không?
Tiểu Thiến mắng:
- Vô lại đệ tử, còn không rời đi, mất mặt nhữ phụ.
Tảo thế tử chau này nói:
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi thân quỷ loại, tự ý lưu lại dương thế, đã phạm vào tội lớn.
Lợi dụ không được, chuyển sang đe dọa uy bức.
Tiểu Thiến cười lạnh nói:
- Tiểu tử muốn chèn áp ta. Ta hôm nay đã là sơn thần Phượng Hoàng Sơn, không hề bị Minh phủ các ngươi quản chế. Nếu còn không chịu rời đi, ngươi xem chừng đó.
Nàng hét một câu, triệu hồi rất nhiều sơn tinh quỷ mị bao quanh lấy xe ngựa.
Tào thế tử lại cười ha hả, nói với quỷ tướng Vương Bá Hạnh bên cạnh:
- Lệ quỷ hung hồn bậc này, ta có thể vận dụng âm binh chứ?
Không đợi Vương Bá Hạnh trả lời, đã lấy linh châu ra, vung tay lên, linh quang trong linh châu thoáng hiện, rất nhiều binh mã xuất hiện, bao bọc xung quanh đinh nủi.
Một vạn âm binh mà lại có thể giấu trong một hạt linh châu nho nhỏ. Âm binh mặc áo giáp, diện muc dữ tợn, miệng rộng, tròng mắt màu huỳnh bích quỷ hỏa, nhìn đám sinh linh đứng trên đát với vẻ tham lam. Một vạn âm binh đứng chung một chỗ như mảng mây đen, che kín tinh không.
Chỉ có vô số ánh quỷ hỏa xanh xanh là có thẻ thay thế được ánh sao. Nơi âm khí màu đạm mực tiếp xúc, núi rừng cỏ cây cùng dần dần khô héo. Nhưng thứ sơn tinh quỷ mị kia, nhất thời tán tác hết.
Tiểu Thiến lập tức biến sắc, không do dự nữa, lấy trân trong tay áo.
Vương Bá Hạnh vội vàng che trước người Tào thế tử, lại thấy Tiểu Thiến lấy ra một hình nộm rơm vàng óng, nói: Uptruyen nhanh nhất tại " tu ng h oanh .com"
- Không tốt!
Nhưng mộc trâm kia đã hung hăng đâm vào ngực hình nộm. Tào thế tử núp sau lưng Vương Bá Hạnh, lại chợt thấy trước ngực đau cùng cực, rồi phun ra một búng máu, bất tỉnh trên mặt đất.
Nhân lúc Vương Bá Hạnh xoay người lại nhìn, Tiểu Thiến nhanh chóng trốn vào trong một cái động. Vương Bá Hạnh thấy Tào thế tử hơi thở mong manh, mặt như giấy vàng, có vẻ là bị đả thương thật nặng. Hắn được sự nhờ vả của Sở Giang Vương chăn sóc thế tử. Chuyện hôm nay thành vậy biết khai báo sao với Sở Giang Vương. Hắn kinh sợ quay đầu lại nói:
- Bắt lấy ả!
Trong miều thành hoàng, sau khi đợi Tào thế tử rời đi, Hứa Tiên cùng Triệu Văn Hội, Thân Đồ Trượng uống rượu, vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ là uống từng chén từng chén. Trong lòng không biết tư vị gì, rồi lại không nói được là có chỗ nào không đúng. Thân Đồ Trượng hiểu tâm ý của hắn, nói:
- Thế đạo như thê,s cần phải ẩn nhẫn mới có thể thành đại sự.
- Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, ghi nhớ thù này là được, còn sợ sau này không có cơ hội báo thù sao?
Triệu Văn Hội cũng ôn tồn khuyên bảo.
- Nhị đệ nói rất đúng, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn mới đúng.
Hứa Tiên cúi đầu lẩm bẩm:
- Pha đại trượng phu, đại trượng phu.
Chợt thấy tên wuyr sai mặt đỏ, hói:
- Ngươi còn đau không?
Mấy người sửng sốt, quỷ sai mặt đỏ ấp úng không nói thành lời, được Triệu Văn Hội nháy mắt, nới cười nói:
- Xin đa tạ Hứa gia ra mặt giúp ta, lên án mạnh mẽ cẩu thế tử thối kia, tiểu nhân đứng bên nghe, trong lòng cũng thống khoái.
Ánh mắt lộ ra cảm kích không hề giả tạo.
Hứa Tiên nhìn ánh mắt đó, cúi đầu uống mấy chén. Quỷ mặt đỏ vội vàng rót thêm cho hắn, Hứa Tiên lại nói:
- Ngươi có đau hay không?
Quỷ mặt đỏ chỉ đành phải nói:
- Hứa gia nói chuyện này… bị đánh đương nhiên đau, nếu không phải đại nhân ra mặt giúp ta, chỉ sợ cả mạng cũng không còn. Chỉ do ta không hiểu biến thông. Ài, sau này ắt có người trừng trị hắn. Ai bảo hắn có một lão tử…
“ba” một tiếng, Hứa Tiên vỗ bàn,
- Sao có thể buông tha hắn dễ dàng vậy!
Rồi vội vàng ra cửa. Triệu Văn Hội vội vàng ngăn cản nói:
- Hiền đệ, nhỏ không nhị sẽ loạn mưu lớn.
Thân Đồ Trượng cũng kéo hắn lại nói:
- Đại trượng phu co được dãn được.
Hứa Tiên khoát tay chặn lại nói:
- Thân đồ lão ca, không cần nhiều lời, Hứa Tiên ta cho tới giờ cũng không phải đại trượng phu gì. Chỉ biết là kiến nghĩa bất vi phi dũng dã!