Trên gương mặt của mỗi một mị đều xuất hiện vui mừng nhiệt tình như lửa, thiêu đốt trên gương mặt xinh xắn động lòng người của các nàng, làm cho đáy lòng của người ta xuất hiện cảm giác khoái hoạt.
Nhưng Hứa Tiên nhíu mày, cảm giác dường như những mị này đang lâm vào trong không khí cuồng nhiệt. Vũ đạo đánh đàn cười vui, người khác nhìn không nhìn ra cái gì, đang không ngừng nịnh nọt ton hót với người trong trướng bồng kia, giống như chờ mong một chút yêu thương.
Hứa Tiên đi đến trước trướng bồng, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh uyển chuyển đang được thị nữ phục thị ca múa.
Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi không sợ Pháp Hải sao?
Tuy đây là sông Tiền Đường, nhưng cách Linh Ẩn tự rất gần. Nàng thật sự không sợ Pháp Hải tìm nàng tính sổ sao.
Trong trướng truyền ra âm thanh lạ lùng.
- Sao không cho các nàng cùng đi xuống, khoái hoạt khoái hoạt a.
Âm thanh kia giống như trong mật ngọt trộn chất độc, hương vị ngọt ngào mị người nhưng rất nguy hiểm.
- Hồ Tâm Nguyệt?
Hứa Tiên tiến lên vạch màn che, cảnh tượng nhìn thấy trước mặt, cho dù là tu vi tâm tình của hắn cũng không tránh được sửng sờ.
Nằm ở trên giường êm thật sự không phải là Hồ Tâm Nguyệt mà hắn quen thuộc, có dung mạo của Thường Hi, cũng không phải tiểu nữ tử xinh xắn câu dẫn mình trong miếu sơn thần ngày trước.
Đó là dung nhan lạ lẫm mà hắn chưa từng gặp qua, nhưng Hứa Tiên cảm thấy dung mạo này mình dường như có quen biết, tìm kiếm trong suy nghĩ mới giật mình phát hiện, dung mạo này có vài phần tương tự với Bạch Tố Trinh, nhưng ý vị trong đó trái ngược hoàn toàn, ngược lại không khiến cho hắn liên tưởng ngay lập tức được.
Trên da thịt trắng nõn của nàng đỏ hồng, trên miệng nở nụ cười mà không phải cười nhìn hắn, xinh đẹp bước đi nhẹ nhàng, mang theo nụ cười ngạo mạng mười phần. Trên lông mi thật dài xuất hiện mị nhãn, một nửa mê hoặc, một nữa thanh đạm.
Áo dài trắng bằng tơ dán chặt vào thân hình ngạo kiều của nàng, một đôi chân ngọc, bắp chân thon dài. Cầm trong tay chén rượu đỏ thẫm lắc lư, từ từ phẩm rượu. Nếu như nói Bạch Tố Trinh là một mỹ nhân tinh khiết, thì nàng cũng giống như vậy, nhưng trên tuyết có nhuộm máu mà thôi.
Vẫn mang theo tuyết óng ánh, lại nhiều hơn mấy phần hương vị tàn khốc.
Chỉ có một điểm chân thật đáng tin, chính là gương mặt, cực đẹp! Nếu như nói hiện tại nàng làm nữ nhân xinh đẹp, như vậy mượn thân hình của Thường Hi, có lẽ chỉ có bảy thành. Cũng không phải là Thường Hi thực chênh lệch với nàng bao nhiêu, nhưng điểm khác biệt chính là khí chất khác nhau quá xa.
Mà hình dung những thị nữ bên cạnh nàng, lại làm cho Hứa Tiên cảm thấy đó là nét tô điểm cho nàng. Trên người của nàng mặc bộ sa y màu vàng, chỉ có thể che lại những nơi khẩn yếu, gần như nửa thân trần đưa lưng về phía Hứa Tiên, khuất thân quỳ gối bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt, dâng một khỏa bồ đào, mái tóc dài đen nhánh rơi xuống đất, dung nhan tinh mỹ cực kỳ xinh xắn, nhưng biểu lộ chất phác, không có có bao nhiêu sinh khí, mơ hồ có thể thấy được tay của Hồ Tâm Nguyệt rơi vào bên hông của nàng.
Hứa Tiên buông màn che, hỏi:
- Đây là gương mặt thật của ngươi sao?
Hắn thậm chí có chút ít hoài nghi, nếu như trước kia nàng dùng dung mạo này, chính mình sẽ nhẫn tâm không làm ra những việc vặt với nàng hay không.
Nhưng trong màn che truyền ra tiếng cười khanh khách.
Hứa Tiên nói:
- Ta đi bong thuyền chờ ngươi!
Trong khoang thuyền náo nhiệt hoan hỉ như thế này, làm cho hắn cảm thấy có chút không khỏe, thực sự không phải là thân thể hoặc là trên tinh thần khó chịu, mà là khung cảnh tráng lệ như vậy mang theo tiêu điều, trong cực hạn cuồng hoan (*chè chén say sưa). Phát ra một tia tịch mịch.
Có lẽ tịch mịch này chỉ là một tia khí chất thật nhỏ, nhưng lại mang theo tất cả tươi vui trên đời buộc vào trong đó, mặc cho bao nhiêu đàn ngọc vui cười, trân tu mỹ thực đều không thể nhồi đầy nó. Một ngàn năm ở chung thẳng đến khi ly biệt, bảy trăm năm chờ đợi, cuối cùng người nọ cũng không thể ở cùng mình.
Hứa Tiên lại một lần nữa đi lên bong thuyền, gió sông thổi lên mặt rất thoải mái.
Tiểu Thanh hỏi:
- Như thế nào?
Hứa Tiên thần bí nói:
- Không có gì, nhưng chờ một lát nữa các ngươi sẽ giật mình đấy.
Rồi sau đó mặc cho các nàng hỏi như thế nào hắn cũng không nói.
Qua một lát sau, một bàn tay trắng nõn vén bức rèm lên, một gương mặt yêu mị xuất hiện.
Thời điểm đó Hồ Tâm Nguyệt đi ra ngoài.
Tiểu Thanh nhìn thấy đã giật mình, Vân Yên ấp úng hỏi:
- Ngươi chính là.. Hồ tỷ tỷ?
Đi theo phía sau của nàng là mị quỳ rối lúc nãy, nhưng mặc trên người một vật, lại không phải là quần áo hay trang sức của Đại Hạ, mà là một bộ kimono trắng muốt.
Hồ Tâm Nguyệt ngáp.
- Ánh trăng tối nay không tệ, đem tiệc rượu thiết ở chỗ nay cũng tốt!
Phân phó xuống dưới, tất cả thị nữ đều bày tiệc rượu ra, lại có chút âm nhạc vang lên, ở dưới ánh trăng như hôm nay, lại không có phong thái mê loạn cuồng nhiệt như vừa rồi, làm cho Hứa Tiên thở ra một hơi.
Hứa Tiên nói:
- Lần này cảm ơn ngươi rồi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta cũng không phải giúp ngươi.
- Vậy ta thay nương tử cảm ơn ngươi a.
- Ta không cần nàng cảm ơn.
- Xú thí hồ ly!
Hứa Tiên lầm bầm một tiếng, nói:
- Coi chừng Pháp Hải thu ngươi đấy, không ai có thể đi cứu ngươi đâu.
Hồ Tâm Nguyệt cười quyến rũ nói:
- Hiện tại hắn không có thời gian chú ý tới ta. Đợi đến lúc ta quay trở lại Côn Lôn Sơn, cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám đi tới tìm ta gây phiền toái.
Hứa Tiên lắc đầu, không biết trong nội tâm của nàng đang suy nghĩ cái gì.
- Nương tử của ta trở về núi bế quan, tại sao ngươi không đi trông chừng nàng? Nàng nhất định muốn gặp ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt giống như cái gì cũng không để ý, nói:
- Nàng cũng không phải nương tử của ta, ta gặp nàng làm gì, ngồi vào vị trí đi!
Hứa Tiên lờ mờ có thể cảm thấy một tia vị chua, không chỉ có a-xít a-xê-tíc, còn có "Ăn không được bồ đào thì nói bò đào chua". Nhưng cho dù như thế nào, vẫn lo lắng cho Bạch Tố Trinh, dù sao cũng là tỷ muội sinh hoạt suốt cả ngàn năm với nhau mà. Nhưng từ dung nhan lờ mờ giống nhau của hai người, có thể nhìn thấy trong đó hai nàng có bao nhiêu cảm tình với nhau
Tiệc rượu mở ra, mọi người trong bất tri bất giác, đã xem như người quen biết. Bởi vì biết rõ Hồ Tâm Nguyệt không có địch ý, cho nên thân cận nhiều hơn. Tiểu Thiến cùng Vân Yên đều gọi một tiếng Hồ tỷ tỷ, chỉ vì Tiểu Thanh không chịu thua trong lời nói của mình.
Vân Yên cảm kích việc nàng tặng cho mấy cây danh cầm, liên tục mời rượu nàng, sau đó tự mình đánh đàn, dâng lên một khúc.
Hồ Tâm Nguyệt sau khi nghe xong, hơi có thâm ý cười nói:
- Bằng vào tài đánh đàn của ngươi, đi vào trong Dao Trì Tiên Cung đánh đàn cũng đủ rồi.
Vân Yên cười nói:
- Ta vẫn cảm thấy diễn tấu cho mọi người nghe tốt hơn chút ít.
Hồ Tâm Nguyệt lại nói:
- Đàn cho người nào nghe là tự do của ngươi, nhưng muốn tài đánh đàn của mình tiến thêm một bước, hiện trạng an nhàn như bây giờ là không thể nào.