Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng trầm mặc một hồi, Pháp Nguyên không có ý đáp lại.

Hứa Tiên nhân tiện nói:

- Hai vạn dặm về phía bắc. Có một đại dương lạnh giá, đại địa rộng lớn vạn dặm, nhưng không có một chút thổ nhưỡng nào, tên là bắc cực, bắc cực vô cùng lạnh giá, nước đóng thành băng, mịt mù không có dấu chân người, chỉ có gấu tuyết, chồn bạc sống trên đó. Nửa năm là ngày, nửa năm là đêm. Được xưng là nơi mặt trời không bao giờ lặn.

Hứa Tiên cùng Giác Viễn trao đổi ánh mắt với nhau. Giác Viễn cảm thán nói:

- Không nghĩ tới phương bắc lại có nơi như vậy, thế giới to lớn, thật sự không thiếu cái lạ.

Âm thanh của Pháp Nguyên từ trong phòng truyền ra.

- Vớ vẩn. Đã không có một tấc thổ nhưỡng, thì làm sao có đại địa vạn dặm? Quanh năm trời đông giá rét, thì những con gấu chồn kia làm sao sinh tồn. Còn nói cái gì nửa năm là ngày, nửa năm là đêm, chỉ là thêu dệt vô cớ, hồ ngôn loạn ngữ.

Hứa Tiên cười ha ha. nói:

- Chỗ đó quanh năm băng sương. Vì vô cùng lạnh giá nên đông thành đại địa. Những câu nói của ta đều là thật, hoàn toàn không có chuyện hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi kiến thức nông cạn. Trốn ở một góc, ta lại thấy ngươi rất đáng thương, sống lâu như vậy, nhưng hoàn toàn không biết những chuyện này, lại dám nói ta thêu dệt vô cớ. Đúng là buồn cười, buồn cười a.

Sau đó Hứa Tiên kể thêm đủ loại chuyện diễn ra ở bắc cực, những địa phương này hắn chưa bao giờ đi qua, nhưng những câu chuyện như thế được chiếu trên TV kiếp trước, xem qua không biết bao nhiêu lần.

Giác Viễn rất là kinh ngạc, tối hôm qua hắn và Hứa Tiên đã thương lượng với nhau thật tốt, sẽ dùng chút ít kỳ văn dị sự của thế giới bên ngoài hấp dẫn Pháp Nguyên. Dù sao trong lòng muốn ăn gà, lại thấy có một con gà nóng bay ở trước mặt, sức hấp dẫn của nó hoàn toàn khác biệt, chỉ cần Pháp Nguyên động tâm, chuyện sẽ dễ giải quyết, bên ngoài có nhiều chuyện tốt như vậy đang chờ ngài, ngài cần gì phải quyết đấu, dốc sức liều mạng với một người đã sắp chết rồi chứ?

Nhưng Giác Viễn cũng không nghĩ tới, Hứa Tiên lại có thể đem những thứ không thấy nói ra như sự thật thế này, hắn cũng không tìm ra chút sơ hở nào trong những chuyện này. Không khỏi bội phục Hứa Tiên, cũng không tin sư phó không mắc câu.

Chẳng những là hắn, ngay cả Bạch Tố Trinh, Ngao Ly, Tiểu Thanh nghe thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, bán tín bán nghi. Đúng, những chuyện này rất hấp dẫn, bởi vì những chuyện này, người thời đại bây giờ không ai biết tới, bởi vì phải dựa vào vô số đời người mới có thể ngiên cứu ra. Hứa Tiên, đứng trên bờ vai của người lớn, dùng lịch sử không biết bao nhiêu năm sau kể lại.

Không thể không nói, văn minh của nhân loại ở phương diện khác, hoàn toàn có chênh lệch cực lớn với hệ thống tu hành của phật môn và đạo gia, bởi vì tu hành, sẽ có được lực lượng và tư duy, mà người tu hành đều là tinh anh trong tinh anh trong chuyện này. Nhưng ở một phương diện khác, cũng có được ưu thế nhất định, đó ưu thế quần thể, mà có một số việc, cần một đám người chuyên môn nghiên cứu mới giải quyết được.

Văn minh của người tu hành rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất yếu ớt, một đám người cường hãn, nhưng có thể khảo sát được thiên văn địa lý sao? Có thể ngâm thơ làm phú lưu danh thiên cổ, truyền lưu lại cho đời sau vài bài thơ, nhưng những thuật nghiệp chuyên nghiệp, cần thuật sĩ chuyên nghiệp làm, tuy ngươi là tiên phật, nhưng không có khả năng toàn trí toàn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng thông, Hứa Tiên không chút tức giận, nói:

- Từ đó đi về hướng đông bốn vạn dặm, sẽ gặp được một khối đại lục, rừng rậm hoang dã, nó cũng vô cùng to lớn, trên đó cũng có nhân loại sinh sống, tóc quăng môi dầy da đỏ, lại thờ phụng dị giáo...

Hắn loại hồi tưởng lại những gì được xem trên TV, kể đủ loại tình huống của Châu Mỹ, tăng thêm độ chân thực.

Châu Phi nóng nực ra sau, biển cả rộng lớn, đại lục Nam Cực, Hứa Tiên không ngừng nói ra, ngay cả một ít tình cảnh trong đó cũng làm cho hắn rung động không thôi.

Ai không muốn đi chu du thế giới, nhìn ngắm những kỳ quan của thế giới? Nhưng bản thân mình kiếp trước, chỉ đi vòng quanh một thành phố nhỏ đã mệt mỏi. Cho nên vào kiếp trước, trong nội tâm của hắn luôn mơ ước được đi qua các nơi như vậy, nhưng đó là ảo cảnh, rất chờ mong, ước mơ, nhưng không cách nào làm được một bước này. Đủ loại nguyên nhân ràng buộc, cho nên chỉ có thể mơ ước lại ước mơ mà thôi.

- Lại có những địa phương như vậy!

Trong nội tâm của Pháp Nguyên lúc này, cũng cảm khái trong phạm vi nhất định.

Không, không chỉ có Pháp Nguyên, ngay cả Giác Viễn, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, Ngao Ly cũng bị những viễn cảnh "Phương xa" trong miệng của Hứa Tiên hấp dẫn, lộ ra ánh mắt chờ mong. Bởi vì không phải một người ngồi than thở, mà đó là nguyện vọng của sinh mạng, từ khi chập chững học đi. Những vật này quá bình thường, bởi vì đủ loại nguyên do cho nên quên đi, nhưng một khi nhen nhóm, nó sẽ hóa thành ước mong mãnh liệt trong nội tâm.

Thần tiên phật ma, không có ngoại lệ. Bởi vì có nhiều thứ không phải muốn là có thể khám phá, nếu như không đi khám phá những thứ này, sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.

"C-K-Í-T..T...T" một tiếng, cửa mở, Pháp Nguyên đẩy cửa đi ra, nhưng vẫn nghiêm mặt, hỏi:

- Ngươi lấy cái gì ra trao đổi đây?

Hứa Tiên nói:

- Thỉnh ngươi không nên quyết đấu với Ngao Kiền, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn, chờ các ngươi đi làm. Các ngươi tu hành cả đời, chẳng lẽ chỉ vì đánh nhau sao?

Pháp Nguyên cười lạnh nói:

- Vậy ngươi có thể làm gì bây giờ? Dùng những phán đoán không rõ sự thật như ngươi nói sao?

Hứa Tiên ngạo nghễ nói:

- Vẫn câu nước trước đó, làm sao ngươi biết ta nói là nói dối, quản chi lời của ta nói ra, sao ngươi không đi nghiệm chứng sự thật. Hơn nữa, ta cũng không muốn dùng những lời nói để trao đổi, mà là địa đồ, địa đồ cả thế giới. Nếu ngươi muốn vân du tứ hải, phải cần tới nó.

Hứa Tiên vẽ lúc ban đêm, chính là địa đồ. Thứ này ở đời sau, chỉ đáng giá vài đồng tiền, nhưng ở đời này, địa đồ thế giới, là bảo vật vô giá chân chính. Đặc biệt đối với những người muốn lữ hành, càng có sức hấp dẫn lớn lao.

Dựa vào tu vi của Pháp Nguyên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi một vòng quanh trái đất trong một ngày, nhưng cũng không có khả năng vẽ ra, bởi vì cần trụ cột, cần những người có hiểu biết về địa lý và kiến thức chuyên nghiệp về bản đồ, cao cấp hơn, đồ chơi này phải dựa vào vệ tinh vũ trụ vẽ ra.

Pháp Nguyên vẫn nói ba chữ: "Ta không tin!" Sau đó quay vào phòng.

Hứa Tiên biết rõ Pháp Nguyên không phải là thế hệ muốn bị người ta áp chế, cho nên ném một vật ra, nói:

- Chính ngươi xem đi!

Pháp Nguyên tiện tay tiếp nhận, đây là một tấm giấy Tuyên Thành, phía trên có một bức họa, dùng màu xanh làm biển cả. Đây là thứ đêm qua Hứa Tiên vẽ ra.

Pháp Nguyên nhìn lên phía trên, nhìn không rời mắt, nhịn không được án theo lời nói của Hứa Tiên tìm kiếm sự thật, bắc cực, Châu Mỹ, Châu Phi, Hứa Tiên nhìn thấy bóng lưng của Pháp Nguyên, quát to:

- Ngươi tin tưởng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK