Vân Yên không nghĩ tới Phan Ngọc lại dùng sức mạnh, dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao qua được Phan Ngọc. Trong nội tâm đau khổ khó có thể nói nên lời, chẳng lẽ đây là kiếp số của ta sao? Thời gian hạnh phúc thật quá ngắn ngủi, phu quân ngươi ở nơi nào, mau tới cứu ta!
Bỗng nhiên Vân Yên ngửi được mùi hương kỳ dị, hương khí này rất nhạt, đột nhiên dừng giãy dụa.
Phan Ngọc có chút cười lạnh, khuất phục sao? Quả nhiên chỉ là lời nói ngoài miệng.
Bỗng nhiên Vân Yên ngẩng đầu lên, nói:
- Phan Ngọc, ngươi là nữ nhân sao?
Phan Ngọc cho dù có tâm tính cao, nhưng lại bị người ta một lời đâm phá chân thân cũng cả kinh, nhưng biểu lộ nhỏ này không phải người bình thường có thể phát giác ra được. Nhưng trong mắt Vân Yên nhìn rõ tất cả, càng khẳng định phán đoán trong nội tâm, khóe môi xuất hiện nụ cười câu dẫn, thừa thắng xông lên, nói:
- Hơn nữa, ngươi là nữ nhân của phu quân, đêm qua, hắn ôm ngươi suốt một đêm a! Thế nào, rất thoải mái sao!
Mùi thơm của cơ thể không nhất định nữ nhân mới có, nhưng nói cái gì nàng cũng không tin Hứa Tiên sẽ ôm nam nhân, nếu chỉ gấp rút đầu gối bàn chuyện suốt đêm, căn bản cũng không có mùi hương nặng như thế. Hơn nữa ngay từ đầu nàng đã cảm thấy không hợp lý, Phan Ngọc không có đạo lý bỗng nhiên trở nên háo sắc, Hứa Tiên cũng không có đạo lý tin cậy Phan Ngọc như vậy. Thậm chí tại Hàng Châu, Phan Ngọc có biểu lộ rất kỳ quái khi nhìn Hứa Tiên, mà khi đó, biểu hiện của Hứa Tiên càng kỳ quái. Hơn nữa khi theo Hứa Tiên tu đạo, nàng cũng biết trên đời có loại vật tên là ảo thuật, chẳng lẽ Phan Ngọc trước mặt đã dùng ảo thuật gì sao?
Xác thực phỏng đoán, phụ trợ đại lượng tin tức, có thể đạt được tin tức chuẩn xác.
Bọn họ viết thư lui tới với nhau, Hứa Tiên cho tới bây giờ đều tiện tay thiêu hủy, chẳng lẽ có bí mật gì của người ngoài lại không muốn chia sẻ với thê tử đầu ấp tay gối của mình sao? Chắc chắn chỉ có bí mật của thê tử khác mới giấu thê tử ở bên cạnh mình. Đủ loại tin tức, đưa ra kết luận, chỉ có một, Phan Ngọc là nữ nhân.
Vân Yên thừa dịp Phan Ngọc ngẩn người đẩy nàng ra, cười nói:
- Nếu như tiếp tục suy luận, hôm nay ngươi tới, chính là cho ta thấy chân thân, đây vốn không phải là ý định của ngươi, là phu quân cầu ngươi đi, ngày hôm qua ta cũng cảm giác được hắn có một số việc gạt ta, đương nhiên hắn sẽ không lừa dối ta, mới bảo ngươi tới đây!
Phan Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Không hổ là nữ nhân lúc trước có thể đọ sức với ta, thật sự quá thông minh ah! Đóng cửa lại đi!
Sau đó Vân Yên đóng tất cả cửa sổ trong gian phòng lại, Phan Ngọc cũng tháo dây chuyền trên cổ ra.
Vân Yên đã phỏng đoán ra chân tướng của sự việc, nhưng giờ phút này nhìn thấy chân thân của Phan Ngọc. Cũng có cảm giác trợn mắt há hốc mồm, dung nhan khi là nam nhân của nàng đã quá tuyệt mỹ, vào lúc này càng xinh đẹp xuất trần hơn.
Phan Ngọc nói:
- Đây là hắn muốn ta nói cho ngươi biết, thực sự không phải là ta muốn cho ngươi biết. Hôm nay ta thử ngươi, chính là tín nhiệm ta căn cứ vào tín nhiệm của hắn với nhau, nếu như ngươi có khả năng phản bội hắn, thì loại tín nhiệm này không tồn tại, thực sự không phải là muốn khi nhục ngươi, hy vọng ngươi có thể minh bạch.
Vân Yên ổn định tâm thần một chút, gật đầu nói:
- Nếu như để hắn nói, ta có thể tha thứ cho ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng đã triệt để hiểu rõ tâm ý của ta.
Bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
- Có lẽ hiện tại ta nên gọi ngươi là tỷ tỷ, hay là muội muội đây.
Thần sắc Phan Ngọc khẽ động, thở dài khẩu khí, nói:
- Tùy ngươi, hiện tại ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.
Nói chuyện rồi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Vân Yên cũng rót chén trà cho nàng, cười nói:
- Là về Bạch Tố Trinh sao?
Phan Ngọc nói:
- Không chỉ có nàng, ta là toàn bộ, tất cả về hắn.
Tuy thân cận với Hứa Tiên tới cực điểm, nhưng có mấy lời không thể nói, đây cũng là mục đích khác khí nàng hiển lộ chân thân, có thể trực tiếp hỏi chuyện ở Hàng Châu. Nhìn thấy bộ áo trắng, nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, trong lòng nàng rất để ý.
Vân Yên cười nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng với tư cách trao đổi, ngươi cũng nên nói cho ta biết, lúc trước ngươi cùng phu quân đã xảy ra chuyện gì?
Lại nói tiếp, thời gian trước bị Phan Ngọc đùa nghịch, trong nội tâm có một chút oán khí không tán đi được, đương nhiên cổ oán khí này không hướng về Hứa Tiên, cũng chỉ có thể hướng về Phan Ngọc trước mặt.
- Ta trả lời ngươi rồi sẽ hỏi, ngươi cũng phải trả lời ta và hỏi.
Hứa Tiên đối với vấn đề của Trình Tàng Kiếm cũng sững sờ. Lại lưu ý tới biểu lộ của Trình Tàng Kiếm, thầm nghĩ: thằng này sẽ không có bệnh trong đùa chứ!
Ta cùng Phan Ngọc là bằng hữu, ít nhất ở mặt ngoài. Ngươi cùng Phan Ngọc cũng là bằng hữu, ít nhất đây cũng là mặt ngoài. Hơn nữa chúng ta còn là sư huynh đệ đồng môn, cho dù mọi người không thể trở thành bạn tốt, duy trì mỗi quan êệ bằng hữu bình thường vẫn không thành vấn đề, tại sao phải đề phòng ta sâu như vậy?
Nếu như Phan Ngọc hiển lộ chân thân với người ngoài, hiện tại Hứa Tiên đã xác nhận thằng này là tình địch, hơn nữa còn là đối tượng đề phòng trọng điểm Nhưng Trình Tàng Kiếm hẳn không biết chân thân của Phan Ngọc, không khỏi hình thành phỏng đoán đáng sợ, Trình Tàng Kiếm vốn phong lưu nho nhã trong mắt hắn đã biến thành đáng sợ.
Trình Tàng Kiếm thấy Hứa Tiên chỉ nhìn mình chằm chằm lại không đáp lời, lại nói:
- Hứa Tiên ngươi cũng biết tình thế hôm nay của vua và dân chứ?
Hứa Tiên lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Trình Tàng Kiếm nói:
- Hôm nay giám quan đã dâng mười hai phong thư hạch tội Phan vương, đến từ tất cả bộ viện, thậm chí bộ binh do hắn quản hạt cũng có hai phong, ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không?
Hứa Tiên tiếp tục lắc đầu, không biết nên nói cái gì.
Trình Tàng Kiếm nặng nề mà thở dài, hạ giọng nói:
- Ta không ngại nói ra lời thân thiết với ngươi, Phan gia hôm nay đã nguy cấp rồi, nghe nói ngươi bây giờ đang ở trong Phan vương phủ, tốt nhất nên rời khỏi. Chuyện này liên quan quá to lớn, vượt quá tưởng tượng.
Hứa Tiên nghe vậy cười nói:
- Trình huynh không nên nói chuyện giật gân, Phan gia gia đại nghiệp đại, không thể nói gục là gục được.
Đêm nay hắn định đi thăm dò Lương vương phủ, chính là giải quyết nguy cơ của Phan gia. Hơn nữa cho dù thật sự như vậy, hắn cũng có lòng tin giữ được Minh Ngọc không việc gì, chớ nói chi là liên quan tới mình. Nhưng những lời này đương nhiên không cách nào nói rõ với Trình Tàng Kiếm, chỉ có thể trả lời đại khái.
Trình Tàng Kiếm hận không thể tát Hứa Tiên một cái, cũng chỉ có thể nhẫn nại nói:
- Nếu như ngươi chỉ muốn phụ thuộc thế lực của Phan gia, ta khuyên ngươi nên sớm ngày thu tay lại. Có lão sư, có phụ thân ta, cũng bảo vệ ngươi không có việc gì, bằng không thì...
Hứa Tiên thực sự không tức giận, mặc dù Trình Tàng Kiếm c hiềm nghi mưu đồ làm loạn, nhưng phong độ làm việc vẫn có, những lời này cũng rất quang minh chính đại, cũng không có đùa nghịch cái gì âm mưu quỷ kế, nếu như mình chỉ là một phàm nhân, hắn nói những lời này đúng là có lợi với mình, thậm chí có khả năng cứu mạng mình vào lúc mấu chốt.