Mị Nương cùng Thải Nhân lớn tiếng kinh hô, nhịn không được muốn lui về phía sau, bỗng nhiên con chuột tinh kia kinh hô, miệng mũi chảy máu, thân thể co quắp vài cái.
Tiểu Thiến cầm lấy cây trâm, bổ mạnh vào người rơm đang cầm, lại nói:
- Tiếp tục.
Mị Nương cùng Thải Nhân có chút bội phục liếc nhìn nàng một cái, chuyên tâm thi pháp, Tiểu Thiến nhìn quét qua toàn trường, không ngừng ra lệnh cho Mị Nương cùng Thải Nhân khống chế phương hướng dây leo sinh trưởng, ở kia một ít, ở chỗ khác một ít. Ưu tiên cuốn lấy những con yêu quái, mặc khác cũng để phòng ngừa. Lại cầm ra bốn người giấy, hóa thành binh tướng, thủ vệ ở một bên, mới xem như không có sơ hở tý nào.
Làm cho nàng kinh ngạc là, hai nữ nhân chấp hành mệnh lệnh của mình rất hoàn mỹ, thầm nghĩ: tu thành hóa thành hình người, trí tuệ cũng cao hơn chút ít. Kỳ thật. Chuyện này cũng quan hệ tới tình cách ngoan ngoãn của các nàng. Ngẫu nhiên có mấy con cá lọt lưới, muốn tiến lên, đều trước bị thủ vệ ngăn trở, sau đó bị Tiểu Thiến thi pháp đóng đinh. Đóng đinh mấy cái, ngăn cản được hơn mười con yêu thú.
Tiểu Thiến thở ra một hơi, cũng phân tâm nhìn qua động huyệt, thầm nghĩ: tướng công, cố lên.
Trong thạch động, tiếng nổ "Rầm rầm rầm oanh" không ngừng, Hứa Tiên không ngừng tích súc đánh ra một quyền, lại súc khí, cứ như vậy, từng quyền từng quyền đánh lên người Kim Lũ Pháp Vương, Kim Lũ Pháp Vương bị Nhiếp Hồn Kính cùng Định Thân Phù khống chế. Hiện tại chưa có ra tay, bị nện vào trong nham thạch thật sâu, ngực đã hoàn toàn sụp đổ, phun máu ra giống như không cần tiền, nhưng vẫn chưa chết.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh nói:
- Định Thân Phù sắp dùng hết rồi.
Hứa Tiên vẫn một mực tính toán số lượng Định Thân Phù, hơn nữa linh lực trong Nhiếp Hồn Kính cũng sắp bị hao hết, còn có thể sử dụng thêm lần. Nhân tiện nói:
- Dụng độc.
Nhiếp Hồn Kính lơ lửng giữa không trung, bắn ra đạo quang mang cuối cùng.
Tiểu Thanh dán hết tấm Định Thân Phù cuối cùng, đem tay đưa lên môi, dùng sức thổi, một đạo sương mù màu xanh lá, đã rơi xuống người của Kim Lũ Pháp Vương, nham thạch bốn phía bị sương mù này thổi quét qua, lập tức mềm hoá và sụp đổ, Kim Lũ Pháp Vương giống như không bị ảnh hưởng gì.
Tiểu Thanh đem nọc độc tích góp lâu nay thả ra, cảm giác có chút choáng váng đầu.
Hứa Tiên lại quát một tiếng "Đấu", khí lực toàn thân cháy lên, chạy nước rút, thành bại chính là hành động lần này. Nhưng rất nhanh, nắm đấm màu vàng đánh vào ngực của Kim Lũ Pháp Vương, nhưng còn lần này, không còn cảm giác cứng rắn truyền tới. Ngược lại rất mềm mại, mặc dù nọc độc của Tiểu Thanh không thể độc chết Kim Lũ Pháp Vương, nhưng lại ăn mòn thân thể của hắn, giảm phòng ngực của hắn xuống.
Bị ngăn cản một chút, nắm đấm đụng vào người của Kim Lũ Pháp Vương, kim linh chi lực ngưng tụ tới cực điểm bộc phát ra ngoài, đang tàn sát bừa bãi trên người của Kim Lũ Pháp Vương, giống như có vô số đao thép, quấy toái tất cả. Kim Lương Pháp Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Hứa Tiên, quá biệt khuất.
Hứa Tiên giẫm vách tường, nhảy lùi trở lại bên cạnh Tiểu Thanh, đưa nắm đấm lên, có một viên nội đan trong tay. Thấy ngực của Kim Lũ Pháp Vương xuất hiện một cái động. Có chất lỏng màu xanh lá phun ra. Kim Lũ Pháp Vương cường hãn, nhưng từ đầu tới cuối bị trúng chiêu củ Nhiếp Hồn Kính, từ đầu tới đuôi, không thể ra một chiêu nào.
Hứa Tiên thầm nghĩ thật may mắn, viên nội đan trong tay lớn chằng nắm đấm, chính là nội đan Kim Lũ Pháp Vương tu hành ngàn năm, hơn nữa còn là kim hệ khó tu luyện nhất, hơn nữa hắn còn là sơn thần của Phượng Hoàng Sơn, lực phòng ngự cường hãn tới mức bọn họ không cách nào phá hủy được, nếu như chiến đấu bình thường, bọn họ đã chạy chối chết rồi, nhưng vẫn không chạy thoát. Cũng nhờ phế đi pháp bảo thành danh của hắn đi, lại dùng Nhiếp Hồn Kính nhiếp hồn của hắn, mới có thể thủ thắng.
Chiến đấu đã kết thúc, qua một lúc, Hứa Tiên cảm thấy toàn thân bủn rủn, chiến đấu tần suất cao, Hứa Tiên hai lần dùng bí quyết chữ Đấu, cho dù hắn có thân thể cường hãn, cũng có cảm giác sức lực bị rút sạch.
Tiểu Thanh hô to:
- Coi chừng!
Hứa Tiên cảm thấy có gió thổi, thì ra Kim Lũ Pháp Vương đã hóa thành con rết màu vàng. Phun ra một cây răng giống như đại đao đâm thẳng vào người Hứa Tiên.
Tiểu Thanh vừa rồi chỉ là phụ công, cho nên bảo toàn nhiều lực lượng. Nhưng khi thấy con rết khổng lồ này, bản năng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi trong đó, tuyệt đối không phải con rết ở ngoài thành Hàng Châu có thể so sánh, mà toàn thân của nàng run rẩy, đây là thiên địch của nàng.
Hứa Tiên vào lúc này, toàn thân mềm yếu, ngay cả Kim Thân cũng không vận ra, cho nên không tránh khỏi một kích trước khi chết của nó, chỉ có thể cầu nguyện cho thân thể của mình đủ cường hãn. Suy nghĩ như thế, nhưng bị đẩy mạnh ra sau, kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Tiểu Thanh chặn ngang cây răng nanh này. Lại mang theo một tia vui mừng.
- Thanh nhi!
Hứa Tiên đau khổ hét lên một tiếng, tròn mắt nhìn.
Bản thân Kim Lũ Pháp Vương bị trọng thương, nội đan cũng bị đoạt đi. Cho nên oán niệm thật sâu đánh ra một kích này, sau đó nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi co lại thành con rết dài hai thước.
Hứa Tiên ôm Tiểu Thanh vào trong ngực, đã thấy bụng của nàng có máu tươi phun ra, lưu lại miệng vết thương thật sâu. Hứa Tiên dốc sức liều mạng triệu tập linh lực muốn chữa thương cho nàng, nhưng linh lực toàn thân của hắn bị tiêu hao hết rồi. Cho nên không dùng được. Cảm thấy hô hấp của nàng yếu ớt. Liều lĩnh lại dùng bí quyết chữ Đấu thêm lần nữa, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, tuôn ra một cổ máu tươi, nhưng rốt cục cũng triệu tập được chút ít linh lực, giống như muối bỏ biển, Hứa Tiên đỏ mắt nói:
- Đấu.
Cảm thấy đáy lòng như bị xoắn nát, muốn nghiền ép ra một chút linh lực.
Tiểu Thiến nghe tiếng mang theo Mị Nương cùng Thải Nhân đuổi vào, vừa nhìn đã hiểu hơn phân nửa. Hứa Tiên còn muốn dùng bí quyết chữ Đấu lần thứ ba, Tiểu Thanh lay ống tay áo của hắn, dùng yếu ớt thanh âm nói:
- Đừng.
Tiểu Thiến vội vàng lệnh cho Mị Nương, Thải Nhân dùng mộc linh chi lực chữa thương cho Tiểu Thanh.
Màu xanh nhạt của mộc linh chi lực tiến vào vết thương của Tiểu Thanh, hình thành một tầng quang màng, máu chảy đã ngừng lại. Trong ngũ hành chi lực, mộc linh chi lực do Thanh Long nắm giữ, chưởng quản sinh mệnh, cho dù vết thương bên hông của Tiểu Thanh kinh khủng, cũng dùng mắt thường thấy nó kép lại, nhưng sau khi nàng có được công pháp tu luyện của Long tộc, sinh mệnh lực của bản thân được tăng cường. Không bao lâu vết thương của Tiểu Thanh đã hoàn hảo như lúc ban đầu, không còn nửa điểm thương tổn.
Hứa Tiên lau máu đen cho nàng. Lúc này mới buông lỏng một hơi, sắc mặt tái xanh. Quần ào bên hồng bị nghiền nát, cho nên vòng eo tinh tế hiện ra, Tiểu Thanh bị hắn vuốt ve trước mặt nhiều người, trên mặt đỏ ửng. Muốn đứng lên tránh khỏi tay của hắn, lại bị hắn ôm vào trong ngực, hồi lâu sau mới buông ra.
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Ngươi khóc?
Thấy khóe mắt của hắn óng ánh.
Hứa Tiên cũng không tránh kiêng kị, ngược lại cười nói:
- Nữ nhân của mình vì mình mà bị thương, không khóc không tính là nam nhân.