Buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, có chút đáng sợ suy nghĩ, Hồ Tâm Nguyệt mang các nàng tới nơi này, không phải là muốn như lần trước chứ, chơi trò chơi nhàm chán lần trước, lần này sẽ làm thịt nhiều người hơn lần trước a!
Hồ Tâm Nguyệt giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười rồi gõ nhẹ lên trán của nàng, nói:
- Thật sự là hay nghĩ ngợi lung tung.
Tiểu Thanh vẫn có chút không yên lòng, nhưng nghĩ đến mặc dù Hồ Tâm Nguyệt cũng không dám ở trước mặt của nhiều người như thế này, giết người lung tung.
- Ba vị cô nương đang chờ thuyền sao?
Một công tử ca tay cầm quạt xếp đang cười tủm tỉm đi tới gần, hắn đang ở nơi này chờ đợi thật lâu. Thấy các nàng dừng lại bên cạnh hồ, hiển nhiên là muốn du hồ. Nhưng thời điểm này, bên hồ không có đội thuyền nào rảnh rỗi. Cơ hội này, há có thể buông tha. Liền bất chấp người bên ngoài vây xem, tiến lên hỏi.
Tiểu Thanh phản ứng đầu tiên là cầm lấy chuôi kiếm, làm cho tên công tử này giật mình lui ra phía sau, nhưng lại không biết Tiểu Thanh đang bảo hộ hắn không bị Hồ Tâm Nguyệt nhất thời cao hứng giết chóc lung tung. Nhưng đối với loại nam nhân lòe loẹt này, không có chút hảo cảm nào, đem ánh mắt nhìn vào sâu trong Tây Hồ xa xa.
Hồ Tâm Nguyệt lộ ra thần sắc nghiền ngẫm, nói:
- Ngươi có thuyền?
Công tử ca vừa thấy Hồ Tâm Nguyệt lên tiếng, mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: cô gái này yên thị mị hành, cũng không phải trung trinh liệt nữ gì. Trời thương cho nên để cho ta gặp được nàng. Hai người còn lại tuy lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, cho nên trên mặt giả bộ khoan thai, như lơ đãng nói:
- Nhà của tiểu sinh có một chiếc du thuyền, đang đậu ở đó, chỉ là hơi nhỏ một chút, kính xin mấy vị cô nương không nên cảm thấy đơn sơ.
Nói chuyện dùng quạt xếp chỉ về một hướng. Ở một hàng dương liễu xa xa có một chiếc du thuyền đang neo đậu, nói là nhỏ hẹp nhưng so với thương thuyền còn lớn hơn rất nhiều. Hắn cường điệu nói là thuyền nhà mình, đương nhiên là ám chỉ tư gia rất giàu.
Công tử ca tràn đầy tự tin, bằng vào giá trị con người thì mình ở Giang Nam này cũng là đại phú, dung mạo cũng không tính quá kém, lại ngâm mấy câu phong hoa tuyết nguyệt, ngày thường cũng có thể câu dẫn không ít thiếu nữ Giang Nam động tâm a.
Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Quả nhiên là quá đơn sơ.
Đám người cười vang, không ít người lên tiếng nói:
- Cô nương tuệ nhãn như đuốc.
Sắc mặt công tử ca nhất thời thay đổi, nhãn nhại lên tiếng nói:
- Cớ sao cô nương nói thế.
Hồ Tâm Nguyệt khoát khoát tay, nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, thuyển của chúng ta sắp tới rồi, hôm nay sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Trên mặt nước, chẳng biết từ lúc nào có một chiếc thuyền xuất hiện, đang từ từ tiến tới nơi này, thuyền kia không phải du thuyền thuyền hoa tầm thường, mà là một chiếc lâu thuyền chân chính, chớ nói là Tây Hồ nho nhỏ này, cho dù là Giang Hải cũng có thể đi được, so sánh với chiếc du thuyền nho nhỏ kia, đúng như dân chơi gặp thứ thiệt.
Vân Yên ngạc nhiên nói:
- Đây là thứ ngươi cho chúng ta xem sao? Ngươi thuê thuyền từ lúc nào?
- Đây là thuyền của ta, du hồ chỉ có ngồi thuyền như thế này mới có cảm xúc.
Biểu lộ của công tử ca cứng ngắc trong chốc lát, mạnh mẽ kịp phản ứng, rút vào đám người biến mất không thấy gì nữa. Hắn đúng là xấu hổ, hơn nữa chính là e ngại, e ngại quyền thế cực lớn mà chiếc lâu thuyền này đại biểu.
Trên thuyền lớn có một bậc thang hạ xuống, ba người leo lên boong tàu, thấy có mười mấy thị nữ đang quỳ gối thi lễ với các nàng.
Vân Yên thấy những thị nữ này cảm thấy không ai không phải là nữ tử ngàn dặm khó tìm, cho dù tiến vào trong hoàng cung cũng là một hoàng phi chân chính, tại sao lại ẩn khuất ở đây làm thị nữ chứ.
Trên mặt Tiểu Thanh hiện dị sắc, nói:
- Những thị nữ này không phải là người!
Vân Yên ngạc nhiên nói:
- Không phải người? Vậy là cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt cười giải thích nói:
- Là mị!
Tiểu Thanh cầm kiếm, những thị nữ kia sợ hãi nhao nhao lui về phía sau. Biểu lộ thương sót trên mặt làm cho người ta phải thương tiếc và đau đớn.
- Mị?
Vân Yên hơi cảm giác kinh ngạc, bởi vì minh dò xét những thị nữ này, trừ vô cùng xinh đẹp ra thì không có gì khác với phàm nhân. Nếu như nói có chỗ khác biệt quá lớn, thì nhiều linh khí hơn so với phàm nhân mà thôi, ít đi vài phần sinh khí, trên mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ, giống như có hiểu biết nửa vời với thế nhân, lại càng tăng thêm vài phần mị hoặc.
- Mị không phải yêu không phải quỷ, hơn phân nửa là dị khí trong rừng núi sinh ra, trong những u cốc ít ai lui tới, thời gian lâu sẽ có thứ này. Những vật này trời sinh mị hoặc, người vừa thấy được cũng sẽ bị mê hoặc, hãm chết trong đầm lầy, đầm nước, rốt cuộc ra không được.
Tiểu Thanh thả kiếm trong tay ra, biết rõ những vật này cũng không có tác hại quá lớn.
Hồ Tâm Nguyệt dựa vào mạn thuyền, vẫy tay, những thị nữ kia cũng từ từ tiến tới gầy đây, nàng sờ sờ đôi má của một thị nữ, nói:
- Con người bị mị hoặc, là ý chí của bản thân không kiên định, không có quan hệ gì tới các nàng. Những tiểu chút chít này, thời điểm mới sinh ra còn không bằng cả quỷ, lại có thể hại ai? Chẳng lẽ thật sự là vì câu nói hồng nhân họa thủy.
Vân Yên nói:
- Tả Truyện đã nói, si mị võng lượng, không có ai gặp. Không nghĩ tới lại gặp được, chỉ sợ những mị này có tác dụng với nam nhân thôi a!
Hồ Tâm Nguyệt xoa bóp đôi má của Vân Yên, nói:
- Đúng là như thế, đừng xem chúng ta có dung mạo thế nào, nếu quả thật cho những nam nhân phía dưới chọn lựa, nhất định sẽ chọn các nàng, hơn nữa là thần hồn điên đảo. Truyền thuyết nam tử đã gặp các nàng sẽ lưu luyến mãi trong nội tâm, không thể quên nàng. Đi thôi, chúng ta đi vào trong.
Trong sự vây quanh của những thị nữ, đi vào trong buồng của thuyền nhỏ.
Thuyền lớn chậm rãi rời đi, nhưng dưới thuyền không có mái chèo, trên thuyền không buồm, cũng không biết động lực là cái gì.
Vân Yên quay đầu lại nhìn qua, vốn có thể quan sát quán rượu ở Tây Hồ, lúc này đã ở dưới chân của nàng.
Vân Yên tiến vào trong buồng nhỏ của con thuyền, cảm thấy một cổ khí lạnh mát tận tâm can truyền vào trong mũi nàng, trước mắt trong sánh thanh minh, không có chút giống buồng nhỏ u ám trên thuyền. Trên đầu có một dàn đèn thủy tinh, ánh sáng chiếu lên bích họa chung quanh, trong căn phòng trống trải phía dưới. Tay vịn nhìn xuống dưới, đó là một đóa kim cúc đẹp đẽ quý giá, đang phát ra ánh sáng chói mắt. Dưới chân là một tấm thảm mười trượng phác họa đồ án.
Hồ Tâm Nguyệt lại dẫn các nàng đi lên lầu, phía trên bong tàu còn có một tầng lầu đài. Trên đường đi Vân Yên lưu ý bốn phía, nếu ở bên ngoài chỉ thấy con tàu này vô cùng to lớn, bên ở bên trong phi thường tinh xảo. Cách năm bước của hành lang hai bên. Có khảm những viên minh châu như trứng gà, ánh sáng chói mắt, ánh nến cũng phải thất sắc. Còn có gương đồng phản chiếu ánh sáng, cho nên càng thêm huy hoàng.