- Ta rất coi trọng ngươi nhé!
Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy có một tia hảo cảm đang gia tăng, không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ đột nhiên mở ra tuyến đường che dấu gì sao?
- Nàng đang trang điểm, ân, đợi một tý nữa sẽ đi ra, ngược lại là ngươi, ngàn dặm xa xôi đi tới đây làm cái gì?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ta cũng xem như là lão sư của nàng, đương nhiên phải tới đây trợ uy rồi, Hán Văn, ngươi quả nhiên không phải là người chỉ nói rồi thôi, ta đem Yên nhi gả cho ngươi thật sự là quá đúng.
Nàng vốn cho rằng Vân Yên tham gia Sơ Tuyết Thí đã là đại tràng diện rồi, nhưng so với động tĩnh của Hứa Tiên, chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt. Thịnh hội như vậy đối với nàng mà nối. Quả thực như mèo gặp được cá. Hào hứng so với bản thân Vân Yên còn cao hơn một tầng.
Nói với hắn là trợ uy, không bằng nói là đổ thêm dầu vào lửa đang cháy a! Hơn nữa Yên nhi rõ ràng là Minh Ngọc giao cho ta, không nên có chuyện tốt gì cũng ôm vào trong người như vậy chứ.
Hứa Tiên cũng không tranh cải với nàng, dẫn Doãn Hồng Tụ đi vào trong phủ.
Lại nói tiếp cái Cừu Vương Phủ này vốn là sản nghiệp của Doãn Hồng Tụ a, tuy số lần tới đây không nhiều, hôm nay cũng có một phen cảm giác thăm lại chốn xưa, đi ngang qua một cái đình viện, đột nhiên Doãn Hồng Tụ có cảm giác cảnh sắc ở nơi đây vô cùng quen thuộc, nói:
- Đây không phải là địa phương ngươi cứu ta hay sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, đã lập tức hối hận, bởi vì đêm đó được cứu, chẳng những quần áo của nàng hương diễm. Hơn nữa vì tránh né Cừu Vương công kích, Hứa Tiên còn ôm nàng vào trong ngực, lần đó muốn thân mật có bao nhiêu thân mật, dắt tay nhau thật ra không tính là cái gì.
Hứa Tiên nhìn qua chung quanh, nói:
- Đúng vậy a! Thời gian trôi qua đúng là nhanh a.
- A ha ha ha, hiện tại chỗ này tân trang lại không tệ lắm!
Doãn Hồng Tụ đỏ mặt, rõ ràng là đang xoay chuyển chủ đề a.
Hứa Tiên nhìn thấy đối phương mặt đỏ tới tận mang tai, vẻ mặt mất tự nhiên, đây thật sự là thiếu nữ hai mươi bảy, hai mươi tám sao? Nhưng bằng vào dáng người thướt tha và má lún đồng tiên, phong vận mê người, thực sự khiến người ta không thể không thừa nhận điểm này, mà những sợi tóc của nàng phiêu phù trong gió càng thêm hấp dẫn, làm cho Hứa Tiên cũng phải nhìn thêm vài lần, không biết có phải xuất phát từ loại tâm lý này hay không, thuận miệng nói ra:
- Hơn nữa ngươi mặc cũng nhiều hơn so với khi đó a.
Đột nhiên Doãn Hồng Tụ dừng bước lại, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, trừng to mắt nhìn qua Hứa Tiên, giống như không tin nổi lời khinh bạc như vậy xuất ra từ trong miệng của Hứa Tiên a, cho nên chuẩn bị đại phát tính tình một trận.
Hứa Tiên đau đầu một hồi, thầm nghĩ: ách? Ta đang nói cái gì thế, chẳng lẽ đêm qua ta không thỏa mãn sao? Đã khát khao đến tình trạng người nào cũng đùa giỡn được à!
Hai người im lặng đối mặt, tràng diện có chút xấu hổ.
Doãn Hồng Tụ dùng thần sắc đùa giỡn nhìn qua Hứa Tiên. Vừa rồi ánh mắt của Hứa Tiên giống như xuyên qua lớp quần áo của nàng, đó là ánh mắt bao hàm dục vọng, cũng không còn là ánh mắt thưởng thức tán thưởng của ngày xưa. Đương nhiên nàng sẽ không vì ánh mắt này mà cảm thấy chán ghét Hứa Tiên rồi, ngược lại có một tia tự đắc.
- Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì đi thôi!
Doãn Hồng Tụ ưỡn ngực, xuất ra dáng vẻ của quận chúa đại nhân, giống như con chim khổng tước, quay người đi vào trong.
Hứa Tiên cười lắc đầu, trong nháy mắt đã có vài phần khí thế của nữ nhân hiện đại. Nhưng tình huống trước mắt của hắn, nguyên nhân đại khái là bí pháp Long tộc gây ra, dục vọng của cơ thể được tăng cường, tuy không có tổn hại gì quá lớn, nhưng cân nhắc tới những thiết lập vốn có của mình, thì dục vọng phát triển lên một bước điên cuồng.
Đợi đến lúc vượt qua thiên kiếp, thần hồn sẽ trở thanh thông linh, đạt được tăng cường thật lớn, khi đó có thể khống chế dục vọng của bản thân rồi!
Doãn Hồng Tụ đi vào trong nội viện đã nhìn thấy Vân Yên, vẻ mặt hưng phấn nhào tới ôm nàng vào ngực, giống như ôm lấy trân bảo vậy. Hai thân thể yêu kiều dán sát vào nhau, hơi có chút ý vị xinh đẹp, Hứa Tiên vỗ vỗ tay, nói:
- Nên lên đường rồi.
Vẫn hội trường như lúc trướ, nhưng người tới dường như đã ít hơn. Doãn Hồng Tụ thân là quận chúa, cho nên ngồi ở chủ vị lớn nhất của hội trường, nhìn lên cột cờ thiên hạ đệ nhất, thị nữ hai bên cũng dao động, bởi vì tình cảnh này rất nóng bỏng, rất thích ý, Hứa Tiên cũng ngồi bên cạnh nàng, cảm giác Lý Tư Minh đang nhìn mình, ánh mắt mang theo oán niệm.
Lý Tư Minh không thể ngờ khúc chiết của bon họ lại như vậy, chỉ cảm thấy Doãn Hồng Tụ có thể ở trước mặt của mọi người, không chút e ngại nào, ngồi bên cạnh của Hứa Tiên, sợ rằng đã bị thu tâm hồn thiếu nữ rồi, thậm chí làm cho hắn xuất hiện cảm giác hâm mộ và ghen ghét trong nội tâm, nhiều người trong hội trường cũng có suy nghĩ như vậy!
Kết quả là, cho dù như thế nào, nam nhân trong nơi đây, trong lòng đều có oán niệm và cảm giác đố kỵ sâu sắc.
Tuy Hứa Tiên không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cũng có thể hiểu, đối với nữ tử thời đại này mà nói, đặc biệt là Doãn Hồng Tụ là hậu duệ hoàng tộc, sẽ có được ưu ái khác biệt! Có khi nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, thấy nàng đang nhìn chằm chăm vào nam nhân bên cạnh của mình, bỗng nhiên hỏi một câu:
- Đã nhìn đủ chưa?
Giống như vô cùng tự tin khi xuất ra tư thái bây giờ của mình, giải trừ toàn bộ xấu hổ sẽ phát sinh, nhưng dưới cái nhìn của Hứa Tiên, gương mặt của nàng đỏ ửng thật lâu chưa tan, phàn nàn nói:
- Không ngời khối băng cũng chịu tan chảy.
Cung nữ quạt mát ở phía sau lưng trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn nhau cười cười.
Đại hội nhanh chóng diễn ra, dù sao Doãn Hồng Tụ dùcũng không có điên cuồng giống như Hồ Tâm Nguyệt. Cho nên chỉ ngồi nghiêm trang.
Tràng diện kế tiếp cũng giống như suy nghĩ của Hứa Tiên, vẫn là mấy gia hỏa và đại thúc tức giận đi lên đài, sau đó dùng tinh thần chán nản đi xuống đài, sắc mặt người khiêu chiến dưới đài càng tái nhợt!
Ngược lại người đầu tiên nhìn thấy tràng diện này như Doãn Hồng Tụ khẩn trương không thôi, bỗng nhiên có người khiêu chiến đưa ra một nan đề, nàng vô ý thức bắt lấy tay của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm giác trình độ của những người tới khiêu chiến hôm nay không có ai đạt tới trình độ của Đường Minh Hiên cả, nhưng bàn tay mềm mại không xương đặt trên mu bàn tay của mình, cảm thấy do dự khôn thôi, động tác này không phải là vui đùa, chuyện này liên quan tới danh dự của nữ tử đấy. Nhưng chiếc bàn có phủ vải che trước mặt đã ngăn cản ánh mắt của tất cả mọi người, cho nên không cần lo lắng có ai sẽ nhìn thấy cảnh này, cho nên trở tay nắm chặt tay của nàng.
Đợi đến lúc Vân Yên nhẹ nhõm hóa giải nguy cơ, Doãn Hồng Tụ mới kịp phản ứng, lập tức rút tay ra, cúi đầu xuống không ngừng uống trà. Nghe thấy sau lưng có tiếng cười trộm, quay đầu lại trừng liếc mắt với hai thị nữ, thị nữ vội vàng thu hồi tiếng cười, nhưng vui vẻ trên mặt không tán, thoạt nhìn ngày thường cho dù là người thân cận, cũng không phải rất e ngại nàng.