Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên lúc này mới ngồi xuống, hỏi:

- Tại sao tới trễ như vậy?

Người mặc áo choàng kia, không cần phải nói chính là Vân Yên.

Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ tay, nói:

- Chẳng lẽ tới sớm để phơi nắng sao?

Sau đó mở túi giấy tùy thân ra, bên trong là trái mơ, bắp rang các loại đồ ăn vặt, đổ lên trước mặt của Hứa Tiên, nói:

- Ăn không?

Hứa Tiên vô lực lắc đầu, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói, cúi đầu uống trà trên bàn.

Thời điểm này, Vân Yên đi lên đài cao.

Mọi người lúc này mới hiểu rõ, đây mới là người đứng ra khảo thí bọn họ.

Người điều khiển chương trình ấp úng không biết nên báo danh của người này như thế nào.

Trên mặt của Kim Thánh Kiệt biến đổi. Trước thi lễ với Vân Yên, hé mồm nói:

- Ta bỏ quyền!

Toàn trường xôn xao, không ngờ lại bỏ quyền a!

Người điều khiển chương trình vội vàng nói:

- Kim công tử, đây không phải chuyện đùa đâu!

Kim Thánh Kiệt lại thu hồi quạt xếp, mỉm cười nói:

- Tại hạ tự nhận không địch lại vị này, cam nguyện nhận thua!

Sau đó xa xa nhìn qua Hứa Tiên, đáng tiếc cơ hội tốt như vậy. Nàng đã đến, vậy thì sơ hở biến thành không có sơ hở, không nói không chê vào đâu được, cũng đáng được xưng là không chê vào đâu được, tính toán của mình đều dừng ở đây a.

Mọi người càng suy đoán, rốt cuộc người mặc áo choàng thần bí kia là ai, tại sao ngay cả tiến sĩ cũng nhận thua.

Thời điểm này, Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ đứng dậy, một cước dẫm nát cái mặt bàn trước mặt, ném bắp rang trong tay, sau đó hét to:

- Nhận thua thì nhận thua, giả trang cái gì tiêu sái, xuất bộ dáng chó nhà có tang ra cho ta!

Hứa Tiên vốn đang uống nước khục khục ho khan vài tiếng, vô lực đem đầu cúi xuống mặt bàn. Ta không biết nàng, thực, ta không biết nàng.

Trong tràng không chỉ có bao nhiêu quan lại quyền quý sặc nước, thiếu chút nữa bị một ngụm nước trà trong miệng sặc chết. Nữ tử xinh đẹp động lòng người lúc nãy, trong tưởng tượng của thường nhân, hẳn là đáng yêu, ôn nhu hoặc là vũ mị, đa tình. Nhưng liên tưởng tới hình tượng gì, cho dù không phải hiền thê thục nữ trong nhà bếp lo cho chống con. Thì cũng có tư thế nhu mì tới tận xương khi trên giường.

Nhưng tuyệt đối không nên có bộ dáng thô bạo mạnh miệng như hiện tại, hành vi không hợp với bộ dáng. Đúng trước mặt bao nhiêu thân sĩ nổi tiếng thế này, cho dù ngày thường có lời nói và việc làm không hợp dáng người thế nào, thời điểm này cũng nên giả vờ giả vịt. Biểu hiện như vậy làm cho nội tâm của rất nhiều người thát lạc trong tim.

Kim Thánh Kiệt sững sờ, sắc mặt lúc hồng sau tím, cho dù tính tình của hắn không tốt, nhưng cũng không nói ra lời "Ngoan độc" như vậy với người bại trước mình, trương há miệng muốn nói cái gì, sau đó cuống quít trốn xuống đài.

- Thật sự là, tính toán hắn thông minh, không dám mở miệng nói câu nào, hừ hừ!

Hồ Tâm Nguyệt ngồi lại vị trí cũ, Hứa Tiên sắp lặng lẽ đi ra chỗ khác rồi, cân nhắc phải rời khỏi khu vực này.

Hồ Tâm Nguyệt khẽ vươn tay cánh tay khóa tay của Hứa Tiên, nói:

- Hứa công tử, ngươi cũng không nên ở trước mặt nhiều người thế này lại do dự chứ!

Cánh tay bị ghì chặt vào bộ ngực sữa của nàng, xuất hiện tư vị khó nói nên lời, Hứa Tiên cũng đành phải tạm thời buông tha cho suy nghĩ này.

Hồ Tâm Nguyệt buông tay ra, cười lạnh một tiếng, nói:

- Nam nhân!

Rốt cuộc người điều khiển chương trình cũng khôi phục tinh thần lại, nói:

- Vị thứ hai chính là Giải Nguyên Đường Minh Hiên tới từ Bạch Lộc Thư Viện, muốn dùng văn kết bạn, hướng Hứa công tử lãnh giáo.

Ở trên ghế.

- Tiến sĩ vưa rồi quá vô dụng, nhưng lần này thì không.

- Huynh đài ngươi là Giang Bắc tới đây, hắn là không hiểu rồi. Đường Giải Nguyên chính là tài tử nổi danh của Giang Nam, hắn được Giải Nguyên này từ lúc mười lăm tuổi, muốn lấy tiến sĩ cũng giống như đồ trong túi. Nhưng hắn cảm thấy học thức chưa được uyên thâm, không muốn tùy tiện lấy tiến sĩ. Hơn nữa hắn lập chí không thấp, không có chút tập tính tầm hoa vấn liếu như tài tử phong lưu, chỉ ở trong thư viện đọc sách, lập chí muốn theo cổ nhân thời xưa, trong thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên.

- Muốn trong các cuộc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên? Đây chẳng phải là giống như vị Phan công tử của Phan gia sao?

- Đúng là như thế, không biết người khoác áo choàng này có lai lịch thế nào, có thể thắng được hắn hay không.

Đường Minh Hiên âm thầm đổ mồ hôi, cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, nếu như không cẩn thận thua sĩ bị nữ tử cuồng vọng kia bôi nhọ thanh danh. Hơn nữa còn ở trước mặt của nhiều người như vậy, mặt mũi sẽ mất hết, trí thức không được trọng dụng.

Có lẽ là trời không được như ý người, bầu trời vốn trời quang mây tạnh, không biết từ nơi nào có mây đen bay tới, càng làm cho phiền muộn trong nội tâm của hắn dâng cao hơn.

Người điều khiển chương trình vẫn không báo danh hào của Vân Yên, chỉ dùng một câu "Người áo xanh thần bí" hàm hồ qua đi.

Đường Minh Hiên sửa quần áo, đi lên đài, cung kính chắp tay nói:

- Tại hạ Đường Minh Hiên, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, có thể dùng chân diện mục tương kiến hay không?

Trong lòng của Hứa Tiên cũng thầm khen "Tướng mạo tốt", tiêu sái phong độ như vậy, so sánh với Hồ Tâm Nguyệt nhét bắp rang vào miệng như thế này chẳng khác gì hai thái cực. Có khi hắn thực cảm thấy thấy không rõ tính nết của nàng là như thế nao, vũ mị phong nhã, một cách tinh quái, ngoan độc thiện biến, ít nhất là thời điểm vừa gặp nàng, vẻ lịch sự tao nhã không thua kém Bạch Tố Trinh, nhưng bây giờ lại hiện ra tính cách lỗ mãng chua ngoa. Mặt nạ của Cửu Vĩ Hò quá nhiều, cho nên chỉ có thể nói là nữ tử thiện biến.

Trên đài cao, đáp lại Đường Minh Hiên chỉ có trầm mặc, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Mọi người náo động lớn, nhao nhao thúc giục.

Đường Minh Hiên nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ không muốn ra gặp người sao?

Người mặc áo choàng dường như hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Tiên.

Hứa Tiên nhìn nàng cười, khoát tay, truyền âm nói:

- Ưa thích thì vung tay mà làm, không thích thì lập tức trở về

Hồ Tâm Nguyệt vung mạnh nắm đấm, quát:

- Tiêu diệt hắn, cho hắn nhìn thấy sự lợi hại của ngươi đi nào.

Vân Yên quay đầu, chậm rãi cầm cái túi mũ trên đầu.

Có người vào thời khắc này nhắm mắt lại, nhưng nhiều hơn nữa, chính là mở to mắt mà nhìn.

Nhưng khi dung nhan tuyệt mỹ của nàng được hiển lộ ra ngoài, âm thanh náo động lớn trong tràng vào lúc này cũng im bặt, có người mở to miệng không khép lại được, mà biểu lộ có chút quái dị.

Vân Yên nói chuyện vô cùng trong trẻo, chắp tay nói:

- Tại hạ Vân Yên, bái kiến Đường công tử!

Đường Minh Hiên lui ra phía sau một bước, nói:

- Ngươi... Ngươi...

Khiếp sợ qua đi. Hắn lập tức phẫn nộ, cho dù thời điểm trước khi đi ra ngoài, viện thủ có bảo hắn nên giữ phong độ như thế nào, thì lúc này hắn cũng không ức chế cảm xúc của kình lại được. Thân thể run rẩy, hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân, Hứa Tiên, sao ngươi dám dùng một nữ tử đi ra bôi nhọ ta chứ! Cừu hận của hắn đối với Hứa Tiên đã dâng lên cao hơn một bậc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK