Hồ Tâm Nguyệt nhìn Hứa Tiên vài lần, nói:
- Ngươi không phải là... Ghen ghét a?
Hứa Tiên nói:
- Cái gì! Ghen ghét? Ngươi nói ai? Thật sự là chê cười!
Sau đó từ trong ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt nhìn ra được, phản ứng của mình hơi lớn, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.
- Được rồi, ta rất ghen ghét. Nhưng ghen ghét thì thế nào? Nghĩ đến ‘ nếu như đó là ta thì tốt rồi ’ thì thế nào? Không thể sớm quen biết nàng từ ngàn năm trước đúng là tiếc nuối, nhưng tương lai nhất định sẽ có.
Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, cười nói:
- Ngươi đúng là thẳng thắn!
- Ta khác với ngươi, tốt, như vậy thì tạm biệt.
- Đợi một chút, Hứa tướng công.
Hồ Tâm Nguyệt cúi đầu xuống, biểu hiện của nàng lúc này giống như đang làm ra quyết định, dáng người lung linh tao nhã hiện ra, nói:
- Dùng để đổi hai cái đuôi hồ ly hơi có chút chiếm tiện nghi của ngươi, hơn nữa là ta làm sai trước, cho nên, ta sẽ cho ngươi một chút phúc lợi, ngươi cảm thấy thế nào?
- Làm cái bộ dạng gì thế? Tỉnh lại đi, đại tỷ!
- Không, lần này khác.
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện nét ngượng ngùng đỏ ửng, nói:
- Lần này không phải mị hoặc ngươi, cũng không có sử dụng ảo thuật, nếu như ngươi không tin, trước tiên có thể phong bế pháp lực của ta...
Hứa Tiên có chút kinh ngạc, rốt cuộc con hồ ly này muốn cái gì? Phải cần phong bế pháp lực, cho dù là mị thuật hay ảo thuật cũng không cách nào thi triển được mà không cần tới pháp lực a. Nhưng điểm này cho dù có phong bế pháp lực cũng làm được gì, bởi vì cần đối phương phối hợp mới được.
Tay của Hồ Tâm Nguyệt đè lên ngực của Hứa Tiên, dùng một loại ngữ điệu mị hoặc, nói:
- Chẳng lẽ Hứa tướng công còn lo lắng ta sao? Ta trước tiên có thể thiết hạ ảo thuật, ngươi ngăn cản pháp lực của ta, nàng sẽ không phát giác, hơn nữa nam nhân tầm hoa vấn liễu không phải rất thông thường sao? Rộng lượng như Bạch Tố Trinh sẽ không để ý, đúng không?
Không biết tại sao, Hứa Tiên chỉ cảm thấy Hồ Tâm Nguyệt lúc này đặc biệt có một loại cảm giác "Tiểu Tam", khó trách tất cả mọi người đem sinh vật này gọi là hồ ly tinh, phối hợp với dung nhan hoàn mỹ của Thường Hi, mỗi cái cau mày, mỉm cười của nàng sẽ lộ ra khí tức mị hoặc tự nhiên không gì ngăn cản được, vô cùng rung động tâm hồn.
Đừng nói là nam nhân tầm hoa vấn liễu chính là chuyện bình thường của thời đại, cho dù là ở hiện đại, sợ rằng cũng không có nam nhân nào chống lại được hấp dẫn thế này.
Hứa Tiên nuốt nước bọt,nói:
- Ta không phải loại người này!
Đầu ngón tay của Hồ Tâm Nguyệt vẽ vòng tròn trên ngực của Hứa Tiên, nói:
- Tuy ta thiện mị thuật, nhưng đều lấy ảo thuật khinh ngươi, kỳ thật, kỳ thật, còn chưa từng làm lần nào. Cảm giác nam nữ hoan ái chân chính chưa biết gì, Hứa công tử ngươi là đầu tiên đấy.
Hứa Tiên cũng cảm thấy tim đập nhanh, lúng túng một chút, đang muốn mở miệng.
Một đạo bóng đen từ trên mái hiên nhảy xuống, phát ra một tiếng kêu thảm.
- Meow, đừng có lấy thân thể của ta làm phúc lợi gì đó.
Nàng ở bên cạnh lắng nghe đã lâu, thời điểm này không nhịn được nữa, nhảy ra.
Hồ Tâm Nguyệt ôm lấy Thường Hi, làm choThường Hi vung vẩy móng vuốt cào nàng.
- Sủng vật đừng nên ảnh hưởng tới chủ nhân, bằng không sẽ bị thất sủng đấy.
Hai mắt Thường Hi đẫm lệ nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Meow, Hứa công tử, ngươi ngàn vạn không thể...
Hứa Tiên nói:
- Hồ cô nương, chúng ta đi vào nhà nói đi!
Toàn thân Thường Hi há to mồm cứng ngắc lại, cảm giác mình phát hiện người tốt đang làm ra âm mưu xấu xa, lập tức bị diệt khẩu.
Hồ Tâm Nguyệt bắn móng tay, dịu dàng quay người đi vào trong phòng, Hứa Tiên theo sát phía sau, sau khi đi vào lập tức quay người đóng cửa phòng.
Thường Hi bất chấp an nguy của tính mạng, kêu to:
- Meow, ta nhất định sẽ nói cho các nàng biết...
Hồ Tâm Nguyệt uốn lượn nằm trên giường lớn, đem Thường Hi ném qua một bên, nói:
- Vậy thì thế nào? Hơn nữa nếu sủng vật không nghe lời, mật báo lung tung. Tương lai cho dù biến thành người, cũng không được sủng ái đâu.
Thường Hi ngốc trệ, nàng xác thực không có tư cách ngăn cản bọn họ, nói:
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà... Đó là ta...
Trơ mắt nhìn thân xác mình và một nam nhân khác hoan ái, trong nội tâm của nàng làm sao chịu nổi.
Hồ Tâm Nguyệt dựng ngón trỏ lên, cười nói:
- Không có sao, sử dụng xong sẽ sửa lại cho ngươi.
Hứa Tiên, Thường Hi nói:
- Này... Có thể sửa lại sao?
Giờ khắc này, Hứa Tiên méo miệng, phục hồi tinh thần lại, tay của hắn đặt lên vai của Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt đè tay của Hứa Tiên lại, nói:
- Hứa công tử, ngươi quá gấp rồi.
Hứa Tiên giống như khó dằn nổi, đem linh lực độ nhập vào trong thân thể của Hồ Tâm Nguyệt, nàng cũng không chống cự, ngược lại rộng mở phòng bị, mặc cho linh lực xâm nhập trong cơ thể, thiết hạ một tầng cấm chế, từ đầu đến cuối chỉ cười cười nói nói dịu dàng nhìn qua Hứa Tiên. Vầng sáng màu vàng không ngừng lưu chuyển, giống như nước chảy.
Thường Hi dùng hai cái chân mèo che mắt của mình lại.
Qua trong chốc lát, Hứa Tiên thở ra một hơi, tay rời khỏi vai của Hồ Tâm Nguyệt, trước mặt chính là yêu hồ quỷ mị. Nửa ỷ nửa tựa vào trên mặt giường lớn, vào lúc này không có thi triển mị thuật, nhưng mị lực của nàng không có giảm xuống, giống như mị lực đã dung nhập vào trong thân thể của nàng rồi, dù ai cũng không cách nào phong ấn. Ngược lại bởi vì loại tư thái không còn phòng bị này, đã lộ ra sức hấp dẫn.
Cửu Vĩ Hồ đùa giỡn ngàn vạn nam tử trong lòng bàn tay, giờ phút này đã nằm trong tay của hắn.
Hứa Tiên nhìn qua nàng thật sâu, lộ ra nụ cười thoải mái, nói:
- Bất luận ngươi muốn làm cái gì, hiện tại ngươi chỉ là người bình thường, trong đoạn thời gian này không thể thi triển pháp thuật, thành thành thật thật không làm được gì, đừng gây thêm phiền toái cho chúng ta, chúng ta cũng không làm khó ngươi! Đến lúc đó cái đuôi cũng trả lại cho ngươi. Nếu như ngươi thực sự còn lo lắng về nương tử của ta, ta sẽ giúp các ngươi hòa hảo, đương nhiên, chỉ có thể làm ra loại hòa hảo bình thường.
Thường Hi mở to mắt.
- Meo meo?
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt không có chút nào kinh ngạc nào, giống như đã sớm đoán Hứa Tiên làm như thế, vãn cười nói như cũ:
- Đây là tuyên ngôn của ngươi sao?
Hứa Tiên nói:
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào, không nên có tâm hại người, nhưng tâm phòng người vẫn phải có, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Sau đó vung tay về phía Thường Hi, Thường Hi tựunhanh chóng nhảy lên bả vai của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Vừa rồi là đùa giỡn, diễn không tệ lắm, ngay cả ta thiếu chút nữa đã cho là đúng, bởi vì ngươi vừa rồi đã động sắc tâm!
Hứa Tiên quay mặt nói:
- Không phải diễn kịch, là sắc tâm thật sự, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân. Không thể làm như vậy mà thôi.
Một nữ tử tuyệt sắc yêu mị động lòng người mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, hơn nữa cơ hồ không nói tới nguy hiểm như thế nào. Nếu như tâm thần như mặt nước phẳng lặng, dứt khoát kiên quyết, đó mới là có bệnh. Có câu "Cách mảnh vải nghe thấy tiếng châm rơi, nếu ngươi không động niệm, người này không si tắc bại não."