- Hứa Tiên a Hứa Tiên! Ngươi đã không biết điều như vậy, cũng đừng trách Phùng mỗ vô tình! Trương Đức An, Hứa Tiên cho ngươi qua đây xem thương thế cho đệ đệ của ta, ý của ngươi như nào?
Trương Đức An quá sợ hãi nói:
- Lão gia, trăm triệu không thể a, ta cùng Hứa Tiên, còn có Trần Luân kia đúng là đại cừu, nếu là đi, tất nhiên chỉ có một con đường chết.
- Ta liền cho ngươi một con đường sống, ngươi mang theo phong thư này, lập tức đi đến Độc Long Thánh Sơn, giao cho trại chủ của bọn hắn, mời hắn xuống núi trừ bỏ Hứa Tiên. Ngươi khẩu tài tiện lợi, việc này chính cần đến người.
- Tiểu nhân lại không quen biết trại chủ kia, vẫn là quản gia đi càng thích hợp hơn chút.
Trương Đức An vội vã khước từ, núi Lĩnh Nam này cũng không thể so với Giang Nam sơn được. Trong đó mãnh thú độc trùng vô số, càng có rất nhiều man di hung ác độc địa, không cẩn thận chút liền mất đi tính mạng. Do đó, cư dân ở trong An Long huyện thành chỉ có thể hàm oan, chịu nhục, không thể rời khỏi nơi đây.
Phùng Chi Hồng nói:
- Ta có nhiệm vụ khác giao phó cho quản gia. hắn phải đi tới ngọn núi càng sâu hơn, đến trong khu cắm trại của man di. Hắn hiểu được pháp thuật, lẽ nào ta lại không quen người hiểu được pháp thuật sao? Thế nào? Ngươi muốn cùng hắn đổi chổ? Hay là không nguyện ý?
Trương Đức An nhìn sắc mặt Phùng Chi hồng càng ngày càng lạnh lẽo, không dám lại cự tuyệt, chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận nhiệm vụ này. Hắn lại không biết, cũng chính bởi vì vậy, mới để Hứa Tiên quyết định chờ thêm chút thời gian. Dù sao so với đi đánh sơn tặc, vẫn là chờ sơn tặc tự chui đầu vào lưới tương đối dễ dàng hơn.
Phùng Chi Hồng lại phái ra một đạo nhân mã, mang theo rơi đi đến phía phủ thành, đi mời Tri phủ đại nhân, cũng không chịu lấy thân mao hiệm tiến tới An Long huyện thành đi cứu Phùng Huyện thừa.
Hắn nào biết đâu rằng, chính mình những hành động này cũng đều nằm ở trong mắt của Hứa Tiên, thấu suốt hết thảy. Hứa Tiên cũng đang muốn gặp vị Tri phủ đại nhân này một lần. Nếu cũng là hạng người tội ác tày trời, vậy thì nghĩ biện pháp trừ đi hoặc giả khống chế, miễn cho tương lai ở sau lưng tạo ra phiền phức cho bản thân.
Lúc chính ngọ, khi Hứa Tiên thẩm xong toàn bộ án kiện, đã có người bắt đầu quay vì phía hắn hô to thanh thiên, Hứa Tiên tự nhiên không dám tiếp thu, thỉnh mọi người từ trở về nhà trước, đợi cho án kiện giải xong, sẽ cho bọn hắn một câu trả lời.
Hứa Tiên nhìn lại đỉnh đầu bốn chữ lớn "Gương sáng treo cao", cảm thấy lúc này rốt cuộc tương xứng hơn chút. Sau đó hắn xuất ra Công Đức Ngọc Bài vừa nhìn một cái, lại cả kinh, mới vừa rồi khi thẩm án, hắn liền cảm giác được Công Đức Ngọc Bài liên tục chớp động, lại không ngờ tới sẽ có nhiều như vậy. Hôm qua còn không đến trăm vạn công đức, bất quá trong vòng nửa ngày, đã biến thành hơn ba trăm vạn. Để hắn không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là làm quan chức, dễ dàng tích góp công đức hơn chút.
Bất quá đây cũng là vì nơi này dồn nén nhiều án oan, từng chút bị Hứa Tiên quét sạch, càng thêm trọng yếu là trong lòng Hứa Tiên cũng không hề có lòng danh lợi, làm việc này, thuần túy chỉ dựa vào một cổ khí phách trong lòng.
Nếu là một ngày tồn tại tâm tư tranh quyền đoạt lợi, hoặc giả mua danh chuộc tiếng đoạt được công đức có thể có một phần đã là không tệ rồi.
Sau đó Hứa Tiên đem Trần Luân phong làm Áp Ti. Chức này đã tính là một chức vị tiểu lại quyền lực khá lớn, chủ quản trưng thu thuế phú hoặc giả xử lý ngục tụng, cũng phụ trách chỉnh lý tài liệu văn thư.
Hứa Tiên đem rất nhiều tạp vật đều giao cho hắn xử lý, tin tưởng dựa vào nhiều kinh nghiệm làm Tri Phủ của hắn, đủ để chống đỡ rất nhiều sự vụ này.
Trần Luân vô cùng vui mừng, đối với Hứa Tiên thiên ân vạn tạ, đem một tia oán hận kia ẩn giấu xuống, thẳng đem Hứa Tiên coi như cọng rơm cứu mạng, chỉ ngóng trông có một ngày có thể tẩy thoát thân phận tội nhân, rời khỏi Lĩnh Nam trở lại vùng đất Giang Nam giàu có và đông đúc.
Hứa Tiên thì trở lại trong huyện nha nghi ngơi, thoáng cảm ứng liền biết được Bạch Tố Trinh đang ở trong phòng đả tọa dụng công, liền không đi quấy nhiễu nàng. Mà Vân Yên thì cùng ba Cầm mị ngồi ở bên cạnh sân nhà nói chuyện phiếm. Vừa thấy Hứa Tiên tiến đến, ba Cầm mị đã dịu dàng thi lễ rồi lui về trong Cầm.
- Hứa thanh thiên khổ cực, buổi trưa đã ăn chút gì đó chưa?
Vân Yên cười giúp hắn xoa bóp hai vai, đầu từ vai hắn tiến qua đây lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
Hứa Tiên cảm thấy bộ ngực sữa to thẳng của nàng đang dính sát vào sau lưng. Theo động tác nhẹ nhàng ma sát, hỏa khí từ buổi snasg vẫn chưa từng tan hết không khỏi mọc lên:
- Ăn ngươi là được!
Giơ tay đem nàng ôm ngang vào trong ngực.
Vân Yên nói:
- Phu quân muốn phong cho Trần Luân làm Áp Ti, cái này sợ rằng không quá thảo đáng đi sao! Ta thấy trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều hận ý.
Hứa Tiên nói:
- Ta cũng biết được, ta bất quá là thấy hắn có chút tài cán, lại muốn tiết kiệm tinh lực cho ta và người, mới dùng hắn. Trong lòng có oán cũng là chuyện thường tình của người ta, chỉ cần không làm ra chuyện gì, cũng sẽ không cần lưu ý. Hắn đã đến mức này, còn có thể làm sao được đây? Hơn nữa có Vân sư gia giúp ta giám sát hắn, hắn còn có thể làm gì được?
- Điều này cũng đúng, a, trời mưa!
Vân Yên chợt thấy một giọt nước mưa rơi vào trán của nàng, ngửa đầu nhìn bầu trời, chính một mảnh mây đen u ám.
Từ buổi sáng bắt đầu, mây đã hội tụ qua đây, cho tới bây giờ mới xem như rơi xuống nước mưa.
Vân Yên vội hỏi:
- Mau đem Cầm thu lại.
Không muốn ba cây tuyệt thế cổ cầm này bị dánh nước mưa ướt.
Hứa Tiên đang muốn hỗ trợ, liền thấy ba Cầm mị nhảy ra, đều tự ôm lấy cầm của mình đi vào trong phòng, sau đó lại tiến vào trong cầm.
Hứa Tiên cười nói:
- Xem ra ta chỉ cần đem ngươi thu lại là được.
Nói rồi ôm lấy Vân Yên đi về phía trong phòng.
Mưa dần dần trở nên lớn, nước mưa rơi vào trên ngói xanh, phát sinh âm hưởng ba ba, lại theo mái hiên chảy xuống, kéo ra trăm đạo ngân tuyến, chảy tới trong sân nhà.
Vân Yên quỳ gối trên giường, ghé vào bên bệ cửa sổ nhìn một màn này. Quần áo trên người nàng vẫn còn chỉnh tề, làn váy lại bị vên lên bên hông. Quần lụa thì kéo đến tận tất, lộ ra bộ mông đầy đặn, tròn lẳn như trăng rằm cao cao đang nhếch lên.
Kiến trúc ở đấy ánh sáng hơi kém, đến khi mưa lớn này, trong phòng có vẻ càng trở nên u ám. Nơi này được xây ở trong huyện nha không đã không biết bao nhiêu năm, chung quy lộ ra khí tức ẩm ướt lạnh lẽo cổ xưa.
Lúc này lại tăng thêm một tia trắng sáng, tiếng nam nữ rên rỉ nhẹ hòa cùng tiếng mưa gió, ở trong thời tiết lạnh lẽo, ẩm ướt này, nơi hắn chạm tay vào lại đều là ôn nhuyễn.
Mấy Cầm mị lặng lẽ nhô đầu ra, hiếu kỳ nhìn một màn này, bị Vân Yên ngoái đầu nhìn lại, trừng mắt một cái, lại vội vã lui về trong cầm.