Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên một tay nâng hộp gỗ lên, cười nói:

- Nguyện vọng sẽ được thực hiện!

Hắn còn chưa dứt lời, những con hạc giấy trong hộp gỗ rung động, giống như có sinh mạng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhu Gia công chúa, con hạc giấy vỗ vỗ cánh, từng con bay lên, đủ mọi màu sắc tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một tình cảnh bảy màu, bay lên bầu trời màu lam.

Nhu Gia công chúa vỗ tay vui mừng nói:

- Thực sự bay lên a.

Múa tay múa chân giống như chim sẻ tung tăng, nói:

- Phi ah phi ah, nguyện vọng như vậy còn có thể thực hiện.

Con mắt chăm chú nhìn vào con hạc giấy, trên mặt có thần thái động lòng người.

Trong tiếng cười của nàng, con hạc giấy càng bay càng cao, đến khi con hạc giấy cuối cùng biến mất ở chân trời, thì cảnh đêm đã hoàn toàn rủ xuống, ngôi sao đầy trời. Vui vẻ trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa vẫn còn dư vị đọng lại. Ngưỡng mặt lên nhìn thẳng lên sao trời.

Hứa Tiên cười nói:

- Thế nào, ta không có lừa ngươi chứ!

- Ân!

Trong mắt tràn đầy tín ngưỡng với Hứa Tiên.

Hứa Tiên vuốt đầu của nàng, nói:

- Ngày mai ta không thể đến.

Thi Hội cần thời gian chín ngày, đương nhiên hắn không thể xuất hiện rồi.

Nhu Gia công chúa ôn nhu ứng một tiếng, tuy trong nội tâm không bỏ, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra cái gì tùy hứng.

Hứa Tiên nói:

- Chúng ta đi xuống đi! Nơi này có chút lạnh.

Nhu Gia công chúa lại vội vàng nói:

- Lại ở thêm chốc lát được không? Chỉ trong chốc lát thôi.

Nàng khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu, đương nhiên Hứa Tiên không cự tuyệt, mà là ấp ấp bả vai gầy gò của nàng, nàng cũng thuận thế co lại trong ngực của Hứa Tiên.

Hai người cứ như vậy nhìn qua bầu trời đầy sao. Hứa Tiên thuận miệng chỉ một ngôi sao, Nhu Gia công chúa ngẫu nhiên mới chọc vào một câu, phần lớn thời gian chỉ nghe hắn nói chuyện.

Thời điểm Hứa Tiên im lặng, nàng cũng im lặng theo, chỉ dùng đôi mắt to của mình, nhìn thẳng qua Hứa Tiên.

Bỗng nhiên Hứa Tiên lại ngâm nga:

- Bâu trời đen sẫm buông xuống, đầy sao sáng sáng tương theo, côn trùng bay, côn trùng bay, ngươi đang tưởng niệm ai. Vì sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên đất héo rũ, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có ngươi ở cùng. Côn trùng bay, bông hoa ngủ, một đôi một cặp mới đẹp. Không sợ bầu trời tối đen, không sợ tan nát cõi lòng, mặc kệ có mệt hay không, cũng mặc kệ phương hướng.

Sau đó nhìn Nhu Gia mỉm cười, nói:

- Như thế nào đây?

- Rất êm tai!

- Vậy ngươi cũng hát cho ta nghe đi.

Nhu Gia công chúa vội vàng khoát tay, nói:

- Ta không được.

Hứa Tiên cười nói;

- Ta muốn nghe ah!

Nhu Gia công chúa nháy mắt mấy cái, rốt cục thấp giọng nói:

- Ta thử xem.

Nhu Gia công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hát lên:

- Bầu trời đen sẫm buông xuống...

Chỉ nghe một lần, là có thể hát lại được, tuy là thanh xướng, nhưng dùng giọng hát nhẹ nhàng của nàng, hát ra ca khúc giống như đồng dao, giống như âm thanh của thiên nhiên, cứ như vậy phiêu đãng trong bầu trời đêm.

Đêm này, khó quên.

...

Trong phủ Phan vương, Phan Ngọc đang ngồi trước bàn, lấy tay lật một trang sách, nhưng không có chút yên lòng, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn qua cửa, lúc này đã không còn sớm.

Thời điểm nỳ, tiếng cửa vừa vang lên, Phan Ngọc ngẩng đầu lên nói:

- Ngươi trở về, hôm nay rất muộn!

Hứa Tiên hỏi:

- Vân Yên đâu rồi?

Phan Ngọc nói:

- Vừa rồi đi ra ngoài, nói muốn mua vài món đồ!

Hứa Tiên đã ra sau lưng của nàng, nhẹ nhàng ôm vòng eo của nngf, đôi má dán lên gò má của nàng, nói nhỏ vào tai của nàng:

- Nàng không ở đây cũng tốt.

Nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nhỏ nhắn của Phan Ngọc, bàn tay lớn không an phận vân vê bụng của nàng.

Hô hấp của Phan Ngọc gấp rút, trên mặt ngọc đã xuất hiện nét đỏ ửng, nói:

- Đừng, đừng ở chỗ này!

Kháng nghị lại có vẻ mềm yếu vô lực, vươn cánh tay xoa cổ của Hứa Tiên, sau đó bị Hứa Tiên bắt được, ngón tay thon dài như nhọc giao thoa với ngón tay của Hứa Tiên.

Hứa Tiên nói:

- Thực xin lỗi. Gần đây có chút lãng quên ngươi.

Phan Ngọc nhịn không được lườm hắn một cái, sẳng giọng:

- Ngươi còn biết ah!

Nhưng nàng hiểu rõ, ở trong đó chính vì nàng đang tu luyện, cố ý hạn chế thời gian gặp mặt nàng. Nhưng cũng xem như xuất phát từ ý chí của nàng, cho nên khó tránh khỏi có chút oán ý, thời điểm này không nhịn được làm nũng với hắn một phen. Ôn nhu nói:

- Chỉ cần ngươi còn nhớ kỹ ta, ta chính là ngươi.

Hứa Tiên dường như có chút xúc động, nhẹ nhàng hôn lên gáy ngọc của nàng, nói:

- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, đúng rồi, ngươi Trúc Cơ thế nào.

Phan Ngọc nói:

- Thoạt nhìn cần chút thời gian mới được, nhưng không có chậm như Vân Yên đầu đất kia.

Hứa Tiên gật gật đầu, nói:

- Không cần phải gấp, ngươi cùng Vân Yên...

Phan Ngọc nói:

- Yên tâm đi, ngày mai tiến vào trong trường thi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, nói như thế nào cũng là người một nhà. Nhưng phải giáo huấn nữ nhân này mới dược, bằng không sẽ rất phiền toái, ngươi quá tốt với nàng ta rồi.

Nàng có chủ nghĩa "Đại nam tử" có lẽ còn nghiêm trọng hơn Hứa Tiên một ít.

Hứa Tiên cười nói:

- Minh Ngọc ngươi, chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Có phải không muốn...

Sau đó vừa nói vừa đưa một tay vào trong ngực của nàng, mặc dù cách mấy tầng quần áo. Xúc giác tràn ngập co giãn không giảm đi chút nào, biến hóa hình dạng trong tay của hắn.

Toàn thân Phan Ngọc run lên, vội vàng bắt lấy tay của hắn, nói:

- Nữ nhân sao, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta hiển lộ chân thân với ngươi không?

Hứa Tiên nói:

- Ah, ngươi nói là trong hồ, không, hẳn là thời điểm Dương Thần Xuất Khiếu.

Thấp giọng nói ra tình cảnh lúc ấy.

Phan Ngọc cúi đầu, tóc dài rủ xuống không thấy rõ biểu lộ, thản nhiên nói:

- Hắn cũng không có nói cho ngươi biết sao?

Toàn thân lạnh cả người.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Cái gì?

Phan Ngọc trì hoãn chậm rãi quay đầu lại, trong mắt xuất hiện hàn quang, cắn răng nói:

- Vân Yên, ngươi muốn chết!"

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Minh Ngọc, ngươi lầm rồi!

Phan Ngọc cười lạnh nói:

- Không nghĩ tới ngươi diễn kịch có thể diễn tới trình độ này, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị gạt, đưa tinh phiến đây.

Hứa Tiên lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên che miệng cười nói:

- Ngươi làm sao phát hiện vậy?

Sau đó móc Âm Dương Kính trong ngực ra đặt lên mặt bàn, sau đó một quang ảnh hiện ra.

Vân Yên cười tươi như hoa nhìn qua Phan Ngọc.

- Minh Ngọc, vừa rồi ngươi rất nghe lời a, còn khoác lác với ta chuyện Hán Văn nghe lời ngươi như thế nào nữa chứ.

Sau đó lắc lắc ngón trỏ, nói:

- Ta thấy ngươi không được rồi, vừa rồi toàn thân đều nhuyễn ra.

Sau đó học theo âm thanh của Phan Ngọc, nói:

- Ai, đối với loại nữ nhân này, nên giáo huấn thật tốt mới được.

Nhớ tới những lời này, làm cho mình mới cảm thấy phiền não, có cảm giác bị nàng ta phát giác!

Sắc mặt của Phan Ngọc đỏ bừng, không nói hai lời đi tới gần nàng. Rốt cuộc Vân Yên cũng sợ hãi, nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Sau đó ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm của Vân Yên.

- Không muốn ah!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK