Trong nội tâm của Hứa Tiên có thiên ngôn vạn ngữ, muốn an ủi nàng một chút, nhưng bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện, nhân tiện nói:
- Không sai biệt lắm.
Hai người khôi phục tư thế vốn có, lại thấy trong tràng từ cực tĩnh chuyển sang động, bởi vì bản thân và cảnh vật chung quanh không có cải biến, cho nên không có người nào phát giác, thời gian không ngờ đã nhảy qua một đoạn, Trình Tàng Kiếm tiếp tục giảng giải, tất cả mọi thứ chung quanh tiếp tục, chỉ có sắc mặt của Phan Ngọc hơi hồng nhuận phơn phớt mà thôi, nếu không có lưu tâm căn bản chú ý không đến.
Trình Tàng Kiếm cũng có lưu tâm, âm thầm nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không đúng, tất cả ngọn nguồn không đúng này xuất phát từ Hứa Tiên. Đợi hắn nói, mọi người đang tiến hành đưa ra câu hỏi với hắn. Hắn đối đáp trôi chảy, chiếm được mọi người ủng hộ. Nhưng lúc này Phan Ngọc không có lên tiếng, cho dù nàng có thông minh gấp mười lần, nhưng gặp lại ái lang chia cách đã lâu, làm gì có tâm tư nghe người khác nói chuyện. Càng làm cho Trình Tàng Kiếm nhíu mày sâu sắc.
Kế tiếp, các sĩ tử cũng từng bước tiến lên giảng giải một phen, thời điểm này cao thấp thế này, cũng đã hiện ra, có người nói ra những lời có trăm ngàn chỗ hở, bị mọi người phản bác đỏ mặt tía tai, mất mặt. Cho nên đầy bụi đất quay trở về.
Thường Hi là người cuối cùng, dịu dàng đứng ở giữa mọi người, âm thanh ngọt ngào động lòng người, nói một phen cũng không tệ lắm, hơn nữa bản thân là một mỹ nhân khuynh thành, cho nên âm thanh ủng hộ cũng to hơn.
Doãn Hồng Tụ làm người chủ trì đào viên hội này, cho nên muốn tổng kết, đứng dậy đang muốn đánh giá lời lẽ của mọi người, sau đó sẽ tán đi, Phan Ngọc cũng buông lỏng khẩu khí.
Bỗng nhiên Trình Tàng Kiếm lại mỉm cười, nói:
- Chẳng lẽ Hứa huynh không có lời gì để nói sao?
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hứa Tiên, ở chỗ này, thanh danh vang dội nhất chính là Hứa Tiên, nhưng có thể nói: "Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị", những người ngồi đầy đều là tài tử nổi danh khắp kinh thành, bậc cha chú là quan to hiển quý, càng chiếm đại đa số, cho nên không chịu phục người xuất thân bình dân. Nhao nhao ồn ào nói:
- Sớm nghe nói qua đại danh của Hứa công tử, hôm nay cũng muốn tìm hiểu một phen.
Trong nội tâm thầm nghĩ, cho dù thi từ của ngươi tốt, chẳng lẽ mặt khác cũng tốt sao? Phải ra oai phủ đầu, cho ngươi biết bầu không khí ở Trường An không giống như ở Giang Nam đâu.
Hứa Tiên cũng có chút khó xử, kiếp trước hắn không có hứng thú với chuyện quốc gia đại sự, hôm nay lại nói cái gì về chế độ thuế má, trong khoảng thời gian ngắn nói không được. Phan Ngọc đứng dậy thay Hứa Tiên chống đẩy, nói:
- Hắn hôm nay vừa mới đến Trường An, một đường xe ngựa mệt ngọc, cho nên đợi sau đi!
Trình Tàng Kiếm cười nói:
- Là ta sơ sẩy, hơn nữa chúng ta trước khi tới đã rõ đề mục rồi, có chỗ chuẩn bị, trực tiếp bảo Hứa huynh nói, không khỏi có chút không quá công bình, tốt rồi, Doãn viện thủ, thỉnh ngươi làm tổng kết đi.
Một bộ dáng thay Hứa Tiên mà suy nghĩ.
Hứa Tiên đứng dậy cười nói:
- Thật cũng không cái gì không công bình, chư vị đã muốn nghe, tại hạ nói cũng không sao.
Đã có người khiêu khích, hắn không thể không tiếp lời.
Trình Tàng Kiếm vỗ tay khen:
- Tốt! Hứa huynh quả nhiên là người can đảm, tại hạ ngưỡng mộ đại danh của Hứa huynh từ lâu, mong rằng cũng nghe được kiến giải khác về quốc sách an dân, không ngại nói ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Chúng ta đều nguyện rửa tai lắng nghe.
Trong bất tri bất giác đã nâng Hứa Tiên lên địa vị rất cao. Hứa Tiên vốn nói chuyện rất bình thường, có lẽ còn có thể ứng phó. Nhưng lời này đặt ở trước kia, Hứa Tiên nói ra bình luận sâu sắc, đương nhiên không thể mất mặt.
Phan Ngọc biết rõ đã không có biện pháp ngăn cản, truyền âm nói:
- Hán Văn, ngươi trước định trụ bọn họ, để cho ta suy nghĩ thật kỹ.
Nhưng nàng đã nói qua một lần, tạm thời muốn nghĩ ra một thứ gì đó khác để thay thế, còn phải không thua tiêu chuẩn vừa rồi, nhưng nói dễ vậy sao.
Hứa Tiên lại khẽ lắc đầu, truyền âm nói:
- Không cần!
Hắn đi đến trong đình, nhìn qua chung quanh. Mọi người đã nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên dù có thiên ngôn vạn ngữ, trong đình lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được mình vừa bị Hứa Tiên quét nhìn qua lại bị định trụ, nếu là thân phận địa vị cao hơn hoặc cũng hiển quý như mình thì bỏ đi, nhưng Hứa Tiên rõ ràng không khác biệt mình bao nhiêu tuổi, vì sao lại có uy nghiêm to lớn như vậy, làm cho bọn họ có cảm giác muốn quỳ bái.
Đông Nhạc Đại Đế, chưởng quản sinh tử. Loại uy nghiêm này, đế vương nhân gian không bằng được, cho nên những sĩ tử trẻ tuổi ngậm miệng lại, làm được chuyện này cũng dễ dàng.
Thường Hi âm thầm tán thưởng:
- Khó trách có thể làm tri kỷ hảo hữu của Phan Ngọc, loại khí thế uy nghiêm này, thật khó tìm được trên đời.
Trong nội tâm Trình Tàng Kiếm cũng có một tia bội phục, không hổ là người có thể viết ra những bài thơ tuyệt thế kia, quả nhiên lai giả bất thiện. Nhưng nghị luận quốc sự và làm thơ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không phải dựa vào nhất thời cao hứng tài tình, mà cần phải có tư duy kín đáo và chuẩn bị sâu sắc, hơn nữa còn phải chú ý tới lời lẽ của mình, có thể nói là chuyện vô cùng khó khăn.
Hứa Tiên chắp tay sau lưng yên lặng sửa sang lại suy nghĩ, tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ, nhưng tố chất cũng phải có, không có châm chọc khiêu khích mở miệng thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi, đợi đến lúc Hứa Tiên nói ra, sẽ bác bở lời lẽ của Hứa Tiên.
Hứa Tiên mỉm cười, biết rõ ở đây, ngoài Phan Ngọc ra, người khác sẽ châm chọc mình, có lẽ còn Doãn viện thủ cũng tồn chút lo lắng, vị cô nương bên cạnh nàng cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, nhưng mà, ở đây cũng chỉ có ba nữ nhân. Nói đến nói đi, nữ nhân của mình cũng hơn xa những nam nhân thời đại đại, đáng vui mừng.
Nhưng cần phải cho bọn họ biết rõ, kẻ xuyên việt không phải ăn chay.
Hứa Tiên nhìn quét một vòng, mở miệng nói:
- Chế độ thuế má thời xuân thu, tên là sơ mẫu thuế.
Trong nội tâm Trình Tàng Kiếm mỉm cười.
- Quả nhiên!
Mọi người nhao nhao lộ ra thần sắc khinh thường, nói không nên lời mà bắt đầu đàm cổ. Trong mắt của Thường Hi thì lộ ra vẻ thất vọng.
Doãn Hồng Tụ có chút thở dài, dù sao không có bao nhiêu người, có thể giỏi trên thi từ, lại có thể có kiến giải về quốc sách cả.
Chỉ có Phan Ngọc hơi cười rộ lên, nàng cảm giác được Hứa Tiên rất tự tin, nàng cũng lựa chọn tin tưởng năng lực của hắn.
Thần sắc của Hứa Tiên không thay đổi, lại giảng từ xuân thu, lại đi lên tới Tây Hán. Lại giảng về Tùy Đường, lời nói xoay chuyển cũng không nói rõ triều đại nữa, mà là nói thành ý kiến của mình. Sơ Đường có điều chỉnh chế độ thuế má, sơ Đường có hai pháp thuế. Biểu hiện của mọi người biến từ khinh miệt thành kinh ngạc, nhưng cũng không để ý. Lúc này chế độ thuế má đã vượt qua thời nhà Đường.