Không khỏi đem tay đưa vào trong ngực, lục lọi phiến kim phù kia, qua ít ngày nữa, nên dùng tới nó rồi. Lại nhớ tới người đã đưa nó cho mình.
Huyền Ky, ngươi có khỏe không?
...
Trong một trạch viện ở thành Trường An, một mỹ nữ mặc đạo bào màu vàng xinh đẹp, Ngư Huyền Ky lúc này, đang dâng hương cầu xin.
Thẳng tới khi ba đạo quang mang chiếu vào trong viện, hiện ra ba đạo nhân ảnh.
Ngư Huyền Ky hơi xoay người, nói:
- Thiên Cơ tử, cung nghênh ba vị sư thúc.
Duẩn nhi cẩn thận từng li từng tí trốn ở sau lưng nàng, nhìn qua ba đạo ánh sáng từ trên trời rơi xuống.
Vừa dứt lời, một âm thanh linh động đã vang lên.
- Huyền Ky muội muội, nghe ngươi gọi ta là sư thúc, nghe thật già, nếu không, ngươi nên gọi ta là sư huynh đi.
Mở miệng là một thiếu niên mặc nguyệt bào trắng sáng, bộ dáng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt như quan ngọc. Môi như bôi chu, con mắt như điểm mực, hai lọn tóc rũ xuống tận ngực, có một sợi dây tím búi lại. Cầm trong tay một cây quạt xếp nhỏ như bạch ngọc, màu sắc của da tay cũng giống như ngọc. Trên mặt mỉm cười, xuất hiện vẻ phong lưu thần tuấn.
Ngư Huyền Ky cung kính nói:
- Tham Lang sư thúc, Huyền Ky không dám vượt rào, sư thúc dung nhan không thay đổi, chắc hẳn đạo hạnh đã tinh tiến.
Thiếu niên cười, tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Ngư Huyền Ky, nói:
- Nhiều năm không thấy. Ngươi đã lợi hại hơn rồi a.
Tiêu sái xếp quạt lại, ngả ngớn đưa quạt vuốt cằm của Ngư Huyền Ky.
Thần sắc Ngư Huyền Ky bất động, trong mắt cũng không có ý kinh hoàng.
Mắt thấy quạt xếp vuốt cằm của nàng, cổ tay trắng muốt của Tham Lang bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại, trách cứ:
- Tham Lang!
Chủ nhân của bàn tay lớn này là một người có thân hình to lớn, đứng bên cạnh Tham Lam, quả thực giống như người lớn và con nít, tuổi chừng ba mươi, gương mặt ngọc hình chữ quốc, mày rậm mắt to lộ ra vẻ bộc trực, ngôn ngữ cũng mang theo khí thế không giận tự uy, người mặc áo giáp, lưng đeo bảo kiếm, không giống người tu hành, ngược lại giống tướng quân.
Tham Lang bất đắc dĩ nói:
- Hảo hảo, ta chỉ quan tâm hỏi thăm hậu bối mà thôi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngư Huyền Ky, dung nhan bình tĩnh, nói:
- Ngươi tính toán ra?
Ngư Huyền Ky lại mỉm cười nói:
- Làm gì tính toán ra, Phá Quân sư thúc chính trực cương nghị, làm sao ngồi yên không quan tâm?
Tham Lang dùng quạt xếp vuốt bàn tay, lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm, nói:
- Nói như vậy, ta là người gian nịnh rồi.
Phá Quân vung tay lên, sau đó phân tán lời của Tham Lang, nhìn Ngư Huyền Ky nói:
- Thiên Cơ, nơi đây không phải Tinh Túc Hải, cũng không phải Tử Vi Cung, không cần xưng hô cái gì sư thúc sư bá, chỉ gọi theo tên hiệu là được rồi.
Lúc này, Thất Sát một mực không nói chuyện, lúc này đã lên tiếng:
- Thiên Cơ, ngươi đã vượt qua thiên kiếp?
- Vâng!
Thất Sát dáng người hơi gầy, trên người mặc bộ áo xanh, tóc dài rối tung che hơn phân nửa gương mặt, thấy không rõ dung nhan, bên hông đeo một thanh trường đao hình thù kỳ lạ. Gió lạnh phất một cái, áo xanh và tóc dài cũng bay lên, thấy trong con ngươi màu xanh đập của hắn có một tia màu đỏ, nhìn vào đôi mắt như lưu ly của Ngư Huyền Ky.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Ngư Huyền Ky không có chút động dung. Thất Sát mới quay đầu đi chỗ khác, nói:
- Có tư cách.
Phá Quân nói:
- Thiên Cơ, lúc này ngươi thỉnh chỉ của Đế Quân, bảo chúng ta hạ giới sớm, là vì sao?
Bọn họ vốn nên hợp thời cơ, chuyển thế trở thành phàm nhân, phụ tá thiên mệnh chi chủ, bình định lập lại trật tự, sau khi công thành, lại xoay chuyển trời đất, mà không phải dùng diện mục của thần tiên trực tiếp xuất hiện như thếnayf. Càng không thể tưởng tượng nổi là, Đế Quân lại đáp ứng Ngư Huyền Ky, lệnh cho bọn họ hạ giới nghe Ngư Huyền Ky điều khiển.
Ngư Huyền Ky lắc đầu nói:
- Thiên cơ bất khả lộ, hiện tại chưa tới thời cơ, chỉ cần tới lúc cần làm việc, cần nhờ ba vị tương trợ.
Tham Lang cười nói:
- Có cái gì khó đoán, đơn giản là Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ là chuyện ngu xuẩn nhàm chán. Nhưng Đế Quân có lệnh, ba người chúng ta sẽ nghe ngươi thống lĩnh, ngươi bảo chúng ta đánh ai, chúng ta sẽ đánh giúp ngươi, ta không được, bên cạnh ta còn hai vị này, là người nổi danh về đánh nhau. Nhưng hạ giới sớm cũng là chuyện tốt, có thể hảo hảo hưởng thụ nhân gian phồn hoa thái bình a, ai, chúng ta trời sinh đã mang mệnh khổ, mỗi lần loạn thế phải hạ giới làm sống làm chết, đoạt được giang sơn thì mình không thể ngồi...
Hắn nói không ngừng cần nhằn.
Bốn chữ "Nghịch Thiên Cải Mệnh" vừa ra, Phá Quân cùng Thất Sát đều có một chút động dung, nhìn qua Ngư Huyền Ky thong dong bình tĩnh, trong nội tâm không khỏi nhớ tới một vị cố nhăn năm đó, tuy thân pâận của hai người khác biệt như ngày và đêm, nhưng hai đạo thân ảnh đó từ từ hợp lại, trong nội tâm không biết có tư vị gì.
Tham Lang nói xong, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, cười nói:
- Ngươi muốn chúng ta nghe ngươi phân phó, nên có điều kiện!
- Điều kiện gì?
Tham Lang giống như tên trộm, nói:
- Khó có được một lần hạ giới, ăn uống chơi gái... Chơi gái không có, đánh bạc thì không thể thiếu, trước cung cấp cho chúng ta vài chục vạn lượng bạc tiêu xài đi nào.
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng tuấn mỹ như thế đi thanh lâu, sợ những cô nương kia nguyện ý không lấy tiền đấy.
Phá Quân cau mày, nói:
- Lang tử, chúng ta hạ giới chính là trợ giúp Thiên Cơ, sao có thể tham luyến hồng trần.
Cầm lấy cổ áo của Tham Lang, xách hắn lên.
Tham Lang cũng không giãy dụa, cũng không tức giận, làm bộ dáng như đã quen, lại duỗi một tay về phía Ngư Huyền Ky, trợn mắt to con ngươi, nói:
- Vài chục vạn lượng không có, năm vạn nhé, một vạn? Một ngàn? Uy, keo kiệt cũng không thể như vậy chứ...
Thất Sát quay người đi không nói lời nào. Phá Quân mang theo Tham Lang theo sát phía sau, Tham Lang tràn đầy oán niệm nhìn qua Ngư Huyền Ky.
Ngón tay Ngư Huyền Ky như ngọc bắn ra, một đồng tiên rơi vào trong tay của Tham Lang, Tham Lang thò tay tiếp nhận, không khỏi phàn nàn, nhưng vẫn bỏ đồng tiên vào trong áo, mua bánh nướng cũng tốt a!
Ngư Huyền Ky cũng nhìn thấy suy nghĩ của hắn, bổ sung một câu:
- Bánh nướng ở kinh thành, phải ba văn tiền.
Tham Lang lập tức ủ rũ, Duẩn nhi trốn sau lưng Ngư Huyền Ky, sau đó nhô đầu ra, phát ra tiếng cười "Khanh khách", giống như tiếng chuông bạc rung động. Bị Tham Lang hung hăng liếc mắt, vội vàng rụt lại.
Phá Quân phất tay với Ngư Huyền Ky nói:
- Thiên Cơ, chúng ta ngay trong thành Trường An, nếu có cần thì dâng hương khấn thầm, chúng ta liền biết.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Nhưng ta hy vọng ngươi, không nên làm như vậy.
Nói xong ý vị thâm trường nhìn qua Ngư Huyền Ky, sau đó đi ra ngoài cửa.
Duẩn nhi lúc này mới nhô đầu ra, nói:
- Sư phó. Bọn họ là người nào?
Ngư Huyền Ky nói:
- Nếu bọn họ dấn thân vào thời bình, sẽ phóng đãng và quần là áo lượt, kiếm khách lưu lạc chân trời xa xăm, thư sinh buồn bực thất bại. Nhưng nếu vào thời loạn thế, là nhân vật có thể thay đổi thiên hạ, nếu đồng tâm hiệp lực phụ tá một người, dù là du côn cũng có tiền vốn tranh đoạt thiên hạ.