Thường Hi nằm rạp trên mặt đất thở hào hổn, Úc Lôi hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào "Đồng loại" nhỏ bé, sau đó lộ ra thần sắc hoài nghi, nói:
- Ngươi thật sự là lão hổ sao?
Thường Hi có chút khẩn trương nói:
- Đó là đương nhiên!
Không xong, chẳng lẽ bị nhìn thấu.
Úc Lôi dò xét trên người của Thường Hi một phen, nói:
- Vậy tại sao ngươi không có đôi cánh?
Thường Hi: "..."
Tuyệt đối không thể cho đối phương nhìn thấu nàng được.
- Nói trở lại, vì cái gì lão hổ phải có cánh?
...
Hai thân thể dính nhau trên giường, quần áo trong bất tri bất giác cởi ra, lộ ra thân thể tuyết trắng thánh khiết, thoáng chốc trong nội tâm cũng không còn e lệ, ngược lại có chút khoái ý khi cởi bỏ trói buộc. Lâm vào trong mê ly. Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại ngàn năm trước, đang chạy lại gặp bức tường đá ngăn cản trước mặt.
Khi đó, cũng đã có được linh tính, cùng lúc đó, đã hiểu phải một lòng tu hành.
Một tiếng yêu kiều rung động tâm hồn, nàng bừng tỉnh trong giấc mộng, trong miệng của nàng phát ra âm thanh ủy mị, vì vậy, hàm răng trắng ngà cắn lên bờ vai của Hứa Tiên, dễ dàng xuyên thấu qua làn da cứng cỏi, mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào trong miệng, giống như hương vị đó tràn ngập toàn thân của nàng.
Đau đớn cùng huyết tinh kích thích dục dụng nguyên thủy và điên cuồng của hai người, đem lễ phép luân thường ném ra khỏi tâm thần, thầm nghĩ phải khắc sâu đối phương với thân thể của mình, không hề chia lìa.
Đầu vai của Hứa Tiên giống như lưu lại bốn cây kim màu đỏ, giống hệt vết rắn cắn, răng nanh bị ẩn giấu trong nụ cười thường ngày, trong lúc lơ đãng hiển lộ ra ngoài.
Trong khoái ý mê loạn, linh hồn của nàng giống như được thăng hoa, sau đó nhìn thấy "Chính mình ", thân thể mềm mại vặn vẹo như rắn, đôi mắt đẹp nửa khép nửa mở phát ra hào quang yêu mị, cho dù đùi ngọc hai cánh tay như muốn biến thành thân rắn, quấn quanh gặm cắn thôn phệ.
Sau đó, dường như yêu xà tuyệt mỹ giống như phát hiện ra chính mình đang tồn tại, làm ra khiêu khích, chiếc lưỡi thơm tho thè ra liễm vết thương của hắn, trong mắt đẹp có nét lăng lệ ác liệt mà ngày thường nàng tuyệt đối không có.
Kinh hãi như điện chạy khắp thân thể, đột nhiên Bạch Tố Trinh từ trên giường ngồi dậy, trên khe cửa xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, nói cho nàng biết bây giờ đã là lúc sáng trời sáng rõ.
Thì ra, chỉ là mộng mà thôi.
Nhưng tâm của nàng cũng không vì thế mà buông lỏng, không khỏi vịn trán suy tư.
Mất đi ngọc ấm trong ngực, Hứa Tiên có chút buồn vô cớ như mất cái gì đó, ánh sáng trong giường lờ mờ, thân thể của nàng thuần trắng chói mắt, lưng trắng phẳng lỳ và vòng eo mềm mại, áo ngủ mỏng chỉ phủ xuống tới bờ mông, mỗi một đường cong đều có quỹ tích mê người.
- Nương tử.
Chợt Hứa Tiên từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng vào người.
- Ah!
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ bừng, vội vàng ôm cánh tay che thân thể lại, quay đầu nói:
- Quan nhân, ngươi tỉnh.
Buông suy tư trong đầu, xấu hổ giống như nhỏ máu, tối hôm qua phát sinh mấy lần, nàng không dám đối mặt với Hứa Tiên.
Trong nội tâm Hứa Tiên buồn cười, đang muốn trêu ghẹo nàng một phen, lại phát giác lông mày của nàng có sầu lo, ôm thân thể của nàng, ân cần nói:
- Ngươi sao thế?
Bạch Tố Trinh do do dự dự hỏi:
- Có phải tối qua ta rất kỳ quái không?
Khóe miệng của Hứa Tiên xuất hiện nụ cười cổ quái.
- Nói kỳ quái, đó mới là bình thường a!
Nhưng biểu hiện của nàng tối hôm qua làm cho hắn ngạc nhiên, không, phải nói là kinh hỉ.
Bạch Tố Trinh xấu hổ nện vào ngực của hắn, sau khi đôi má ửng đỏ, nói:
- Ta không nói cái đó.
Hứa Tiên vội vàng an ủi nàng một phen, mới khiến nàng từ giận thành vui. Kỳ thật rất muốn nói cho nàng biết, bộ dáng làm nũng của nàng khiến cho hắn không kiềm lòng được, muốn đè nàng xuống ngay lập tức.
Sau đó đi xuống giường cầm quần áo của nàng lên.
- Hiện tại có thể nói.
Bạch Tố Trinh cũng cố gắng khôi phục đoan trang hàng ngày, nói:
- Quan nhân, ngươi cảm thấy tối hôm qua... Tối hôm qua thế nào, thích không, bộ dáng "Làm vợ" ra sao?
Tuy biểu lộ nghiêm chỉnh, tuy nhiên cố ý dùng xưng hô "Làm vợ" thật đặc biệt. Nhưng sắc mặt của nàng càng đỏ hồng lên.
Hứa Tiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó liều lĩnh nhào tới, rít gào nói:
- Nương tử, bây giờ thân thể của ngươi đang xích lõa a.
Nhưng bị Bạch Tố Trinh nhẹ nhõm phản chế, ném ra khỏi giường, cười cười nói nói:
- Quan nhân, hiện tại đã hừng đông.
Không có dũng khí nhắc tới chuyện tối qua.
Hứa Tiên thở dài lắc đầu, mặc đủ quần áo, không còn quan tâm tới chuyện phiền não trước đó nữa, đây cũng là sáng sớm đầu tiên hai người gặp lại nhau.
Ra khỏi giường, nghênh đón nàng chính là nụ cười sáng sủa, đủ để đem tất cả sầu lo hòa tan đi, tùy ý cho hắn cầm chân của mình, mặc giầy vào, dắt tay đi tới bàn trang điểm, chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh của hai người.
- Nương tử, ta chải đầu cho ngươi.
Hứa Tiên hưởng dụng cảm giác Bạch Tố Trinh tự tay chuẩn bị bữa sáng, đương nhiên chuyện đầu tiên hắn muốn làm, chính là vì đi bái phỏng tỷ tỷ và tỷ phu.
Giang Nam bây giờ đã vào mùa mai vàng vũ tiết, cho nên bầu trời xanh xuất hiện mây đen sắp mưa.
Hứa Tiên mang theo cây dù trúc sau lưng, cùng Bạch Tố Trinh đi cùng với nhau, đi vào con hẻm nhỏ lát đá xanh.
Tuy trở ngại quan niệm thời đại, đi trên đường không được dắt tay nhau, chớ nói chi là làm cử chỉ thân mật. Nhưng kết bạn mà đi với nhau, trong nội tâm cũng có cảm giác mông lung, trên môi truyền ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Mưa cũng bắt đầu rơi, nhưng không động tới cây dù.
Đêm qua có muôn vàn lời cần nói với nhau, nhưng lúc này bọn họ không cần nói, trong lúc lơ đãng nhìn nhau một cái, rồi cười cười mà thôi.
Trong một quán trà ven đường, bỗng nhiên có người đi tới, xa xa nhìn Hứa Tiên thở dài, nói:
- Hứa tướng công, ngài trở về!
Hứa Tiên dừng bước lại, chắp tay đáp lễ nói:
- Ah, trở về!
- Ngài đã thành Thám Hoa, đây chính là vinh quang của Tiền Đường chúng ta...
Hứa Tiên vừa úng phó, trong lòng đang suy nghĩ, hắn chưa gặp người này a.
Người nọ nhìn qua Bạch Tố Trinh, hơi cúi đầu, hỏi:
- Không biết vị tiểu thư này là?
Bộ dáng của nàng phiêu dật xuất trần, áo trắng như tuyết, đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Tiên vốn cảm thấy tâm tình không thú vị, bỗng nhiên nhớ tới, giới thiệu nói:
- Đây là chuyết kinh! (Chiết kinh ý chỉ thê tử)
Sau đó nghe một đống lời khoa trương trên trời dưới đất không ai đẹp bằng, tâng bốc một bước lên trời.
Bạch Tố Trinh hơi buồn cười lườm Hứa Tiên , mỉm cười nhàn nhạt thi lễ.
- Thì ra là Hứa phu nhân, thất kính, thất kính!
Người nọ không khỏi cúi đầu thấp xuống, thẳng đến khi cách biệt, hai người đi xa, mới ngẩn đầu lên, nhìn qua thân ảnh giống như muốn hòa tan vào trong nước, có chút buồn vô cớ như mất gì đó.
Nhưng buồn lo vô cớ của hắn không duy trì quá lâu, trong tửu lâu ven đường, đã có một phu nhân hung hãn đi tới, véo tai của hắn đi vào trong tiệm.
Kết quả là, trên đường đi không ngừng có người chào đón.