Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên không chút khách khí thụ lễ này, nếu không có hắn cứu giúp, thì Hàn Mai tiên tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng còn bị cắn trả ngược lại. Nhưng khúc triết trong đó cũng không nói ra, chẳng những là ngoại nhân, ngay cả Tiểu Thanh là "Vợ" cũng không thể cáo tri, dù sao quan hệ tới danh dự của Hàn Mai tiên tử.

Cô Tùng đạo nhân cũng bàn với Tiết Bích những chuyện trong mấy ngày trước đó, quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiết Bích. Cho dù Cô Tùng đạo nhân nói rõ lợi hại trong đó, hậu quả khi đắc tội với Long tộc, cũng không có người nào chống đẩy, tỏ vẻ nhất định sẽ dự tiệc.

Hứa Tiên cảm thấy tâm thần mỏi mệt, đi tới một nơi không người, tĩnh tọa điều tức.

Tiểu Thanh tâm ý tương thông với Hứa Tiên, cảm giác, cảm thấy Hứa Tiên có chút không thích hợp, ân cần quỳ ngồi ở một bên, hỏi:

- Có phải phát sinh chuyện gì?

Hứa Tiên nhìn qua Tiểu Thanh, nhanh nhẹn bay tới bên cạnh nàng, bỗng nhiên thấy nàng ân cần nhìn qua, con mắt thanh bích sắc nhu tình, làm cho người ta nhịn không được ôm nàng.

Nghĩ như vậy, liền làm như thế, ôm lấy eo của nàng, mỉm cười nói:

- Không có gì, chỉ nhớ tới tiểu Thanh nhi thôi.

Tiểu Thanh xấu hổ cúi đầu, nói khẽ:

- Đừng nói lung tung, ngươi nói ai là tiểu Thanh nhi chứ?

Thấy bốn bề vắng lặng, cũng mặc cho hắn làm gì thì làm, có chút cúi đầu, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.

Nàng cúi đầu ôn nhu làm cho Hứa Tiên bị hấp dẫn nhìn qua, câu dẫn cái cằm của nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, hưởng thụ mật ngọt trong đó.

Tiểu Thanh yên tâm, bỗng nhiên kỳ quái nói:

- Hôm nay ngươi trung thực hơn rất nhiều, chẳng lẽ đã phát sinh cái gì với nữ nhân kia?

Nói xong lời cuối cùng đã biến thành hoài nghi, cúi đầu ngửi ngửi ngực của Hứa Tiên, giống như muốn tìm ra hương khí lạ lẫm của nữ nhân khác.

Làm cho nội tâm của Hứa Tiên rùng mình, tình yêu có thể làm cho nữ nhân biến thành kẻ đần, đồng dạng cũng có thể làm cho các nàng nhạy cảm như chó săn, phát hiện tất cả dấu hiệu bất thường.

Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, phẫn nộ nhìn qua Hứa Tiên, nói:

- Quả nhiên!

Hứa Tiên nói:

- Quả nhiên cái gì ah, ôm nàng đương nhiên phải có mùi của nàng rồi.

Tiểu Thanh sững sờ, không phản bác được, tình cảnh Hứa Tiên giúp nàng độ kiếp còn rõ mồn một trước mặt, cãi chày cãi cối nói:

- Vậy cũng không được. Về sau chỉ có thể cho giúp đám hòa thượng cùng đạo sĩ độ kiếp.

Hứa Tiên cười thầm, nàng nhạy cảm chỉ là cá chấm đen thôi. Nhưng bộ dáng khẩn trương của nàng hiện giờ, liền ôm nàng vào trong ngực, nói:

- Chẳng lẽ Thanh nhi ưa thích vi phu vuốt ve như vậy, tốt, vi phu tới dây..

Giở trò, dùng kỹ xảo quen thuộc khiêu khích dục hỏa của nàng.

Tiết Bích cùng Cô Tùng đạo nhân bàn rất nhiều công việc, duy nhất vượt quá ngoài ý muốn là, Cô Tùng đạo nhân không thể cam đoan Hàn Mai tiên tử nhất định sẽ đi.

- Các ngươi không phải hảo hữu sao?

Cô Tùng đạo nhân cười khổ:

- Hiện tại, khó mà nói! Thỉnh ngươi cứ việc yên tâm, những người khác sẽ đi trợ trận.

Tiết Bích nói:

- Vậy tạ chân nhân nhân nghĩa.

Đám người Hứa Tiên vẫn đi theo đồng tử lên con thoi.

Thời điểm Hứa Tiên lên con thoi, bỗng nhiên cảm thấy trên người mát lạnh, quay đầu lại nhìn qua Hàn Mai tiên tử trên ngọn núi cao cao, dùng đôi mắt màu lam nhìn qua phía của mình.

Ánh trời chiếu, băng tinh lóng lánh, áo nàng cùng tóc dài theo gió biển bay múa, giống như tiên tử hạ phàm nhân gian.

Trong nội tâm Hứa Tiên thầm nghĩ:

- Vách núi băng cao trăm trượng, không ngờ còn đóa hoa xinh đẹp như vậy a,

Nàng vào lúc này giống như đóa hoa mai trong tuyết, nhưng đây có thể là lần cuối cùng gặp nhau a, cũng đóng băng đoạn tình duyên kia rồi.

Sau đó xoay người tiến vào trong con thoi màu bạc.

Trong băng động Cô Tùng chân nhân cùng Khổ Trúc thiền sư mỗi người cũng không uống nước trà và ăn tuyết cầu nữa, cáo từ rời đi.

Bỗng nhiên Hàn Mai tiên tử nói:

- Đợi một chút!

Mở lòng bàn tay ra. Trong đó là giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch bị đông cứng.

- Uống cái này.

Cô Tùng chân nhân cùng Khổ Trúc thiền sư nhìn nhau, cười rộ lên.

Không biết lần thiên kiếp này đã xảy ra cái gì, nàng ngược lại đã khôi phục tính tình vốn có vài lần, không còn làm mặt lạnh như vậy.

...

Trở lại trên đảo, Hứa Tiên tĩnh tọa trên bờ đàm, thừa dịp thời gian cuối cùng này, đem tất cả pháp thuật chưa tu thành tu luyện tiếp.

- Hứa Tiên, chừng nào ngươi tới?

Âm thanh của Ngao Ly từ trong đáy lòng truyền ra.

- Lập tức, lập tức!

- Ở đây thật nhàm chán, nói chuyện với ta.

- Hiện giờ ta đang tu luyện, ngươi chờ một chút.

- Thực sự đang tu luyện, không phải đang khi dễ Tiểu Thanh?

- Thực.

Nha đầu chết tiệt kia!

- Vậy được rồi! Ngươi hảo hảo tu luyện, ta không quấy rầy.

Một phút đồng hồ sau.

- Ngươi đang tu luyện cái gì?

- Được rồi, ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ngươi nghe một lát thôi.

- Tốt, tốt!

- Lúc trước có ngọn núi, trên núi có miếu, trong miếu có lão hòa thượng cùng một tiểu hòa thượng. Một ngày, lão hòa thượng đang kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng nghe, trong chuyện xưa đó là: lúc trước có ngọn núi...

Có chủ tâm muốn trêu chọc nàng, làm cho nàng không quấn lấy mình.

Nhưng tính nhẫn nạy của Ngao Ly lúc này dường như tốt hơn rất nhiều. Không nói một lời nghe Hứa Tiên kể chuyện, cũng không phàn nàn một câu.

- ... Trên núi có miếu...

Hứa Tiên giảng hơn mười lượt, dừng lại, nói không chừng nàng đã ngủ rồi.

- Sau đó thì sao?

Ngao Ly lại hỏi dò, giống như đang có bộ dáng hưng phấn bừng bừng.

Hứa Tiên cứ tiếp tục kể lại kể, thời điểm cho rằng nàng đã ngủ rồi thì dừng lại.

Ngao Ly lập tức hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đùa bỡn ta!

- Hì hì, đùa nghịch ngươi thì sao, ngươi kể chuyện xưa cũng không phải là ta, ngươi muốn kể bao nhiêu lần thì tùy ngươi!

Hứa Tiên phát ra tiếng gào thét, Ngao Ly nói:

- Tốt, không để ý tới ngươi, ngươi đi tu luyện đi!

Chấm dứt câu chuyện dài dằng dặc của mình.

Hứa Tiên thở ra một hơi, lại rất cảm thán, nha đầu kia càng ngày càng khó đối phó, vạn phần hoài niệm Ngao Ly trước kia có thể dùng vài cái bánh bao là hống được nàng.

Trong động quật tối đen, Ngao Ly ôm đầu gối ngồi ở bên tường, ôm con gấu nhỏ trong ngực, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang tươi cười, nàng chỉ muốn nghe tiếng người trò chuyện mà thôi.

...

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt, đã tới ngày đại yến của Long cung.

Hứa Tiên cũng từ trong nhập định tỉnh lại, giương mắt nhìn qua, nhìn khắp hòn đảo này. Nghiêng tai lắng nghe, gió thổi chim hót thu hết vào trong tai. Không chỉ có như thế, linh lực ở giữa thiên địa đang lưu chuyển với hắn mà nói không có gì là bí mật, màu sắc các loại linh lực giao hòa với nhau. Thu hết vào đáy lòng. Ngày xưa tu hành giống như người mù sờ voi, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy rất rõ ràng.

Có thần hồn cường đại làm trụ cột, lần này tu hành, đã đem hai chủng thần thông Thiên Nhãn Thiên Nhi tu luyện tới cảnh giớ cao hơn, khi đạt thành chính thức là tuệ nhĩ tuệ nhãn, nếu tu thành, kế tiếp có thể chuẩn bị tu luyện "Tha Tâm Thông", nhưng cần rất nhiều thời gian, không thể nóng lòng nhất thời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK