Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn lắp bắp không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

Hứa Tiên ôm cánh tay, nâng cằm lên, xem kỹ lấy nàng nói:

- Trốn tránh trách nhiệm không phải là cô bé tốt.

Nhu Gia công chúa nói:

- Ta...

Ta cả buổi cũng không nói ra được cái gì, nghĩ thầm hắn sẽ không tức giận chứ, chẳng lẽ ta thật sự không phải cô bé tốt sao?

Hứa Tiên ngồi xổm người xuống, mỉm cười nói:

- Tuyết cầu cũng không phải làm như vậy.

Tiện tay cầm lấy một nắm tuyết, vo tròn, đặt trước mặt Nhu Gia công chúa.

Nhu Gia công chúa thở ra một hơi, vừa định cầm lấy quả cầu tuyết, nhưng quả cầu tuyết lại bay về phía nàng, tản ra trên mặt.

Cảm giác lạnh buốt làm cho Nhu Gia công chúa sửng sờ, thân thể của nàng từ nhỏ đã yếu đuối, rất ít chơi như vậy, ngẫu nhiên mấy lần, nhưng chưa từng có thị nữ nào dám cầm quả cầu tuyết ném nàng cả, chơi mấy lần lại cảm thấy nhàm chán. Cảm giác như vậy thật sự lạ lẫm, nhìn qua bộ dáng tươi cươi ranh mãnh của Hứa Tiên, trong nội tâm của nàng vui vẻ, vội vàng ngồi xổm người xuống cầm một ném tuyết, lại ném lung tung ra bên ngoài.

Hứa Tiên cũng không chút yếu thế, vừa tránh né vừa công kích nàng, hai bên phản kích với nhau, tuyết bay tán loạn, nhưng kỳ thật có rất ít rơi lên người của nàng, ngẫu nhiên có mấy cái rơi vào trên người nàng, lại thấy nàng như con mèo nhỏ bị chọc giận, giương nanh múa vuốt phát động công kích về phía của Hứa Tiên, hơi có chút cảm giác vui vẻ.

Không phải một bên ném tuyết một bên hứng tuyết, không có chút ý nghĩa.

Nhu Gia công chúa một khi ném tuyết trúng người của Hứa Tiên. Liền lộ ra nụ cười đắc ý, cười rộ lên, mũi có chút nhăn lại, con mắt híp thành một đường, đáng yêu rối tinh rối mù.

Nhu Gia công chúa đuổi theo ở phía sau, Hứa Tiên ở phía trước trốn, trong chốt lát đã rời khỏi cây hòe, tuyết trong khu rưng rơi nhiều, tiếng cười nhẹ nhàng dung nhập vào trong tuyết, trong nháy mắt, đã mỏng hơn đôi chút.

Nhưng Hứa Tiên đối với tiểu hài tử hiểu biết không ít, hoặc là nói đúng hơn là không bày ra cái giá đỡ của người lớn, trong mắt của Bạch Tố Trinh, hắn vẫn là trẻ con.

Nhu Gia công chúa vừa muốn công kích, rốt cuộc Hứa Tiên cũng phát động tập kích bất ngờ, quay người lại, cầm nắm tuyết dự mưu đã lâu, kéo mũ của nàng, nhét vào cổ của Nhu Gia công chúa, đây là tất sát kỹ chung cực của ném tuyết, áp dụng vào cận chiến, một khi sử dụng, địch nhân sẽ mất đi tất cả công kích trong thời gian ngắn.

Đương nhiên. Cũng có khả năng làm cho đối phương lâm vào tức giận, hơn nữa tập trung cừu hận, cũng không thể dễ dàng sử dụng.

Nhu Gia công chúa tránh né không kịp, toàn thân ngẩn ngơ, mạnh mẽ rùng mình, cảm giác lạnh buốt từ trên cổ chảy xuống, nàng vội vàng đào tuyết ra, nhưng bởi vì mang theo bao tay dày đặc, chẳng những không có thành công, ngược lại còn làm cho tuyết xâm nhập sâu hơn, sốt ruột, cảm giác lạnh buốt làm cho nàng cảm thấy ủy khuất, trong mắt mê mang xuất hiện tầng hơi nước, quá xấu, sao có thể như vậy.

Hứa Tiên cười hống nàng vài tiếng, vươn tay giúp nàng lấy tuyết ra, không thể tránh né va chạm vào cổ ngọc của nàng, da thịt non nớt mềm mại như đậu hủ, so với cảm giác ôn nhu như ngọc thì khác biệt rất nhiều, đầu ngón tay truyền tới xúc giác thoải mái, làm cho nội tâm của hắn khẽ động.

Nhu Gia công chúa ủy khuất biến mất vô ảnh vô tung, sắc mặt biến thành hồng, vô ý thức cắn môi dưới, cũng không ngăn cản Hứa Tiên, chỉ là thân thể run nhè nhẹ, những chỗ cảm thấy lạnh buốt đã biến thành nóng rực.

Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, sau đó cười cười trong lòng. Đối phương chỉ là tiểu hài tử mà thôi, cho nên cũng móc tuyết ra ngoài, trên tay khó tránh khỏi chạm vào gáy ngọc và lưng của nàng, thời điểm lấy khối tuyết cuối cùng ra, nó đã hóa thành nước trong tay.

Nhu Gia công chúa cắn môi một câu cũng nói không nên lời, trong đầu loạn thành một bầy, thân thể của mình bị nam nhân khác chạm vào, vậy chẳng phải nói, mình đã thành nữ nhân của hắn sao? Liên tưởng khủng bố này, làm cho nàng càng hoảng loạn hơn trước.

Hứa Tiên cũng cảm giác có chút thất lễ, mặc dù chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, có lẽ còn muốn nhỏ hơn một chút, nhưng dù sao cũng là nữ tử a, nói:

- Thực xin lỗi, ân, là ta quá phận, ta xin lỗi ngươi.

Nhu Gia công chúa thấy bộ dáng áy náy của hắn, vội vàng khoát tay nói:

- Không, không có gì, chúng ta trở về đi!

Sợ hắn không vui lo lắng, cho nên đã áp đảo ngượng ngùng trong nội tâm.

Hứa Tiên vỗ vỗ tay, nói:

- Tốt.

Liền đi thẳng về phía trước. Nhu Gia công chúa đi theo phía sau.

Hứa Tiên đi vài bước, chợt nghe tiếng bước chân sau lưng dừng lại, quay đầu lại đã thấy Nhu Gia công chúa ngồi chồm hổm trên mặt đất, thở hổn hển. Hôm nay nàng đi một vòng lớn, lại chơi đùa một hồi, thể lực đã sớm hao hết. Thời điểm chơi còn không biết, nhưng lúc này mới cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào.

Hứa Tiên đi trở về , ngồi xổm người xuống nói:

- Lên đây đi!

Nhu Gia công chúa do dự một chút, nói:

- Tốt.

Trong mắt xuất hiện hào quang giảo hoạt, nói:

- Đợi một chút ah!

Liền lặng lẽ cầm một quả cầu tuyết trên mặt đất.

Hứa Tiên làm sao không biết tiểu xiếc của nàng, chỉ giả bộ như không biết, vừa rồi mình đã làm cho người ta suýt khóc lên, cho trả thù trở về cũng nên a.

Khi thân thể nhẹ nhàng của Nhu Gia công chúa nằm trên lưng của hắn, hai tay của Hứa Tiên cố định hai chân của nàng, đứng dậy. Cách một lớp trang phục mùa đông, cũng không có tràng cảnh xấu hổ gì.

Nhu Gia công chúa cải thấy thân thể của mình rời khỏi mặt đất, vội vàng ôm lấy bả vai của hắn, tay kia cầm nắm tuyết, do dự một chút, không biết có nên nhét vào trong áo Hứa Tiên hay không.

Rốt cục, quả câu tuyết rơi xuống đất.

Hứa Tiên quay đầu lại cười nói:

- Tại sao không nhét vào?

Nhu Gia công chúa giống như tên trộm tam lưu bị bắt tận tay, lập tức kinh hoảng lên, nói:

- Ngươi biết?

Cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi.

Hai tay cuốn lấy cổ của Hứa Tiên, trung thực ghé vào lưng của hắn.

Hứa Tiên nói:

- Không cần xin lỗi cái gì.

Nhu Gia công chúa "Ân" một tiếng cũng không nói gì nữa,

Ở giữa thiên địa chỉ còn âm thanh của gió và tuyết rơi, cùng với tiếng bước chân kẽo kẹt trên tuyết của Hứa Tiên, đơn điệu mà an bình.

Bỗng nhiênbên tai của Hứa Tiên truyền tới âm thanh của nàng, nói:

- Nếu bỏ vào lời nói, ngươi cũng khó chịu a!

Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, hơi than thở nhẹ. Cảm xúc thông cảm người khác áp đảo cảm xúc trả thù sao? Có lẽ trong mắt của người khác, đây chính là bộ phận mềm yếu của nàng, nhưng trong mắt của hắn, đây chính là phẩm chất đáng quý như vàng a, có thể ở trong thống khổ thông cảm với thống khổ của người khác.

Nhu Gia công chúa nằm trên lưng rộng lớn của Hứa Tiên, chóp mũi truyền tới khí tức kỳ lạ, làm cho nàng có chút tim đập rộn lên, hơn nữa rất an bình, nghe được tiếng bước chân phật phồng của Hứa Tiên, nàng cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng ngủ đi.

Thời điểm tỉnh dậy, cũng đã thấy mình đang ngủ trong nội cung, thị nữ vừa mới đưa tới đồ ăn trên bàn, nếu như nàng còn không tỉnh, lập tức sẽ có đồ ăn mới thay thế, dùng cam đoan nàng có thể tùy thời tỉnh lại, ăn được đồ ăn tươi sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK