Là đôi mắt kì dị nhất mà Hứa Tiên gặp trên đời này, không những xinh đẹp, thậm chí còn làm cho người ta có một chút sợ hãi. Đối mặt với đôi mắt này, cảm giác rằng tất cả những gì của mình đều bị khám phá, không còn bất kỳ bí mật gì.
Ngư Huyền Cơ và Hứa Tiên nhìn nhau trong chốc lát, nói:
- Giống như có thể thấy một chút, nhưng vẫn là không thể thấy rõ.
Hứa Tiên khẽ thở phào nhẹ nhõm
Bỗng nhiên sắc mặt Ngư Huyền Cơ đại biến, khiến cho tâm tình của Hứa Tiên vừa mới hạ xuống lại đột nhiên bị nhấc lên, chẳng lẽ nàng khám phá ra bí mật của mình, lại thấy nàng bắt lấy ống tay áo của Bạch Tố Trinh, vội kêu lên:
- Sư phụ, cá cháy, cá cháy.
Bạch Tố Trinh cau mày nói:
- Ngươi nhìn có đúng không đó? Chẳng lẽ cá sẽ cháy ngay lập tức?
Ngư Huyền Cơ gấp đến độ dậm chân nói:
- Là nghe thấy được!
Quả nhiên có vị khét truyền đến, khiến cho mọi người đều biết, cá cháy.
Lúc Bạch Tố Trinh đi cứu viện thì đã muộn. Ngư Huyền Cơ hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tiên:
- Ngươi không đến, ta sẽ không bị ngã, cá sẽ không cháy, ngươi quá ghê tởm.
Hứa Tiên cười khổ vuốt vuốt mũi, làm sao lại là ta nha, nói thế nào thì ta cũng coi như là đã cứu ngươi!
Bỗng nhiên hắn ngẩn ngơ, có lẽ, thật sự là bởi vì ta. Ngoài mặt thì cố nhiên là chính mình cứu nàng, nhưng nếu không có lời nói của mình, nàng sẽ độ kiếp thất bại sao? Không khỏi nhớ tới cái ôm thật sâu kia, nàng nhẹ nhàng nói bên tai của mình:
- Ngươi làm khổ ta.
Chẳng lẽ là, chính mình đã trở thành tâm ma của nàng sao?
Loại ý niệm này ở trong đầu, khiến cho tâm tình Hứa Tiên vốn thoải mái, bỗng trở nên trầm trọng. Nguyên lai ngươi biến thành bộ dáng này cũng là do ta làm hại.
Trên bàn đá trong hậu viện nhỏ. Đối diện là đĩa cá chép màu hơi đen. Miệng của Ngư Huyền Cơ vểnh lên đến nỗi có thể đeo được đồ.
Hứa Tiên chợt đứng lên, nói:
- Ta đi mua một con cá mới.
Bạch Tố Trinh nói:
- Xem như thôi, cũng không có cháy quá mà.
Hứa Tiên cũng đã đạp mây bay đi, không lâu sau, hắn quả nhiên mang về một con cá chép hồng. Sau đó chạy thẳng tới phòng bếp, thu thập thỏa đáng, sau đó lấy đồ dùng nấu nướng một phen. Sau đó bưng một mâm dấm cá chép đi ra ngoài.
Ngư Huyền Cơ cùng Duẩn Nhi ăn thử một miếng. Nhất thời vui vẻ ra mặt.
Bạch Tố Trinh chỉ cảm thấy Hứa Tiên có chút kỳ quái. Lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều, đang định cất đi đĩa dấm cá chép bị cháy thì lại bị Hứa Tiên ngăn cản.
- Nương tử làm, ta thích ăn.
Đây cũng là lời thật lòng của Hứa Tiên, cầm đũa gặp một miếng, có lẽ bởi vì được làm từ đôi tay trắng nõn. Tựa hồ vị đắng kia so với dấm cá chép thượng hạng còn đáng giá thưởng thức hơn.
Bạch Tố Trinh một tay nâng khuôn mặt, nhìn bộ dáng hăn ăn cơm, trong lòng đầy vẻ nhu tình.
Ngư Huyền Cơ cũng nếm thử một miếng, nói:
- Vẫn là sư phụ nấu ăn ngon.
Duẩn Nhi cũng gật đầu theo.
Hứa Tiên vội vàng nắm lấy đũa của các nàng:
- Đây là đồ của mẹ ta làm cho ta, các ngươi ăn ít thôi.
Các nàng tự nhiên không thuận theo, cười đùa chém giết đĩa dấm cá chép. Đĩa cá chép bị cháy so với đĩa cá chép do Hứa Tiên làm còn hết nhanh hơn một chút.
Bông tuyết lúc rơi lúc dừng, đến khi Hứa Tiên một lần nữa đi tới xem Huyền Cơ.
Huyền Cơ vừa thấy Hứa Tiên thì khuôn mặt đỏ bừng, vì hai lần trước gặp nhau đã xảy ra đủ loại hành động ngượng ngùng, nhìn nàng giống như thiếu nữ
Lần này Ngư Huyền Cơ không còn vẻ thong dong ưu nhã nhưng lại có một tư thái thanh xuân xinh đẹp.
Mặc dù Ngư Huyền Cơ còn chưa nhớ lại được nhiều chuyện, nhưng đã có thể hiểu được ý trong lời nói của sư phụ, chính mình đã vượt qua được thiên kiếp, chẳng qua là bị mất trí nhớ mà thôi.
Cũng may có sư phụ cứu mình trở lại, trong lòng nàng cũng rất cảm kích.
Hết thảy mấy ngày nay, đều khiến cho Hứa Tiên cảm thấy rất kỳ dị, phảng phất tận mắt thấy một người còn sống, lúc ban đầu thì u mê, càng về sau thì ngây ngô, từ từ trở nên quen thuộc, lại có được bộ dáng nghiêng nước nghiêng thành. Thời gian qua đi, tựa nhủ lưu lại dấu vết khắp nơi trong lòng nàng, dấu vết này, tên là trí nhớ.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nói chuyện với nhau, Ngư Huyền Cơ ở một bên thêm trà cho hắn, cũng nói:
- Hứa công tử, mặc dù ta không nhớ được những chuyện về công tử, nhưng vẫn đa ta người đã cứu ta.
Tròng mắt chớp chớp, tò mò nhìn về Hứa Tiên. Lúc này trong lòng nàng, vị sư phó bạch y như tuyết của mình, không phải bất kỳ ai cũng có thể chạm đến, như thế nào mà lúc này lại biến thành thê tử của người trước mặt?
Hứa công tử, xưng hô thế này khiến cho Hứa Tiên sửng sốt, tựa hồ lúc đầu nàng cứ gọi thẳng tên mình mà. Không khỏi vuốt vuốt mũi, trong lòng cười khổ, đợi đến khi nàng khôi phục toàn bộ trí nhớ, tốt nhất là đừng nên hận ta.
Bông tuyết, núi tuyết, đông chí
Tuyết rơi, tuyết tan
Trong đôi mắt của Ngư Huyền Cơ dần chuyển sang sắc thái tang thương, lại càng lộ ra vẻ trong suốt, màu đen trong mắt từ từ ít đi, từ màu đen, đến xám, vàng, mỏng vàng, cuối cùng hầu như không nhìn thấy gì trong đôi mắt đó nữa
Đôi mắt, thế nhưng miến thành màu Lưu Ly trong suốt, xinh đẹp đến bất khả tư nghị.
Hứa Tiên lại đến, nàng cũng chỉ có thể mang theo nụ cười quen thuộc mà xa lạ, mời Hứa Tiên ngồi xuống, đưa trà bánh lên, thong dong trang nhã, như đã từng gặp trước đây.
Nàng đối với Bạch Tố Trinh rất là tôn kính, nhưng đã không còn chạy theo như ban đầu, đã bắt đầu có một cảm giác tự thân độc lập.
Giờ phút này nàng nói:
- Sư phụ, đến hôm nay ta đã có thể tự chiếu cố mình.
Vuốt vuốt Duẩn Nhi bên cạnh:
- Ta cũng đang nhớ lại chuyện của Duẩn Nhi, sau này cũng không cần người chiếu cố cho ta, sư phụ và….
Sau đó nhìn về Hứa Tiên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xưng hô như thế nào:
- Người cùng Hứa công tử cùng nhau trở về phủ sao!
Bạch Tố Trinh vuốt tóc, mỉm cười nói:
- Như vậy cũng tốt, trí nhớ của ngươi đã khôi phục được nhiều, chẳng qua là trên phương diện pháp lực còn có chút thiếu sót, tiện thể hôm nay để ngươi tiếp nhận những lực công đức này, giúp ngươi khôi phục pháp lực.
Ngư Huyền Cơ lại lễ phép cự tuyệt nói:
- Cảm ơn ý tốt của sư phụ và Hứa công tử, nhưng xin thứ cho Huyền Cơ không thể tiếp nhận.
Hứa Tiên sửng sốt nói:
- Tại sao?
Bạch Tố Trinh lại có mấy phần hiểu rõ, nàng hôm nay đã có chủ ý của mình.
Ngư Huyền Cơ khẽ gật đầu với Hứa Tiên, cười một chút nói:
- Huyền Cơ hôm nay đã không còn là tiểu hài tử, không cần Hứa công tử phải lo lắng như thế, chủ tinh của ta đang còn, đạo hạnh có thể từ từ tu luyện lại. Công đức tích lũy không dễ, cho nên đừng tiêu hao dễ dàng như vậy.
Đối với Hứa Tiên mà nói, nàng rất khiêm tốn, rất khách khí, giống như xa lạ nhưng cũng không cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Nhưng trong lúc vô tình hay cố ý, lại hiển lộ ra phong thái hạc giữa bầy gà. Mà bây giờ mình với nàng, có chút thân mật cũng chỉ vì Bạch Tố Trinh, làm cho lòng hắn có chút buồn bã.