Sau này lại bị diệt cả nhà, truyền ra lời đồn chuyện ma quái, càng không ai dám tới gần. Ngay cả không chỗ không bị người chiếm cũng đều dọn sạch đi. Lại về sau nữa chuyển cho Hứa Tiên, mới chuyển biến tốt hơn chút, nhưng bốn phía phủ đệ vẫn như trước trống rỗng lợi hại.
Nhưng mà cừu hận chi hỏa tràn ngập trong não hải, Lương Liên mạnh mẽ đem tay vung lên, một đội nhân mã vượt qua đi vào, khéo léo nhảy qua tường cao, hai chân bước lên khu vực Hứa phủ.
Mưa lại rơi tí tách từng giọt xuống.
Vương thống lĩnh thấp giọng nói:
- Công tử, đây thực sự là Hứa phủ sao?
Cả phủ đệ diện tích rộng lớn, thế nhưng chung quanh cỏ hoang mọc thành bụi, đã cao gần tới lưng áo. Hơn nữa phủ đệ to như vậy dĩ nhiên không có một ngọn đèn sáng, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường viền trong bóng tối, căn bản không giống như là có người ở lại.
Hơn nữa vốn nên là địa phương náo nhiệt, vắng lặng như vậy lại càng khiến cho người ta trái tim băng giá.
Lương công tử nói:
- Không có sai.
Rồi chọn rõ phương hướng, thẳng tắp bước đi về phía chủ trạch, gặp tường thì vượt qua, gặp ao hồ thì tránh.
Nhưng mà bọn họ còn không đi thật xa, liền đã thấy phía trước một điểm hỏa quang lóe ra.
Mọi người vội vã dừng bước, trong lòng căng thẳng, chỉ thấy một điểm hỏa quang kia chậm rãi đong đưa thổi qua.
Bay tới phụ cận, Vương thống lĩnh mới thở phào ra một hơi, đó là gia đinh ăn mặc hắc y đốt đèn lồng đi tới, từ xa mở ra đến tựa như đang bay vậy.
Gia đinh kia giống như là phát hiện cái gì đó, hướng về phía bọn họ đi tới, ngọn đèn chiếu rọi xuống trên mặt hắn mang theo tiếu ý quỷ dị, còn không chờ gia đinh này mở miệng, Vương thống lĩnh đã dẫn đầu tiến lên giơ tay chém xuống, một đao đem đầu của gia đinh kia chém đứt, phun ra tiên huyết ngã nhào trên mặt đất, đèn lồng cũng theo đó phụt tắt.
Giết được một người, tâm tình mọi người ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ đều là người đầu đao liếm huyết, không sợ giết người, chỉ sợ gặp phải thứ đồ không minh bạch. Hôm nay nếu đã chứng minh trong phủ đệ này có người, vậy thì dễ nói rồi. Trừ nữ nhân ra, thấy một giết một.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, nhưng mà lại không được vài bước, đã thấy một điểm hỏa quang chập chờn, Vương thống lĩnh trong lòng có căn nguyên, đã không sợ hãi, vượt qua đi vào một đao bổ vào ngực, gia đinh kia đã không rên một tiếng té trên mặt đất.
Vương thống lĩnh trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Mọi người chưa đi được mấy bước, lại nhìn thấy một điểm hỏa quang giống như mới vừa rồi. Vương thống lĩnh lại là một đao đâm thủng ngực gia đinh kia, rồi lại đứng ngây ngốc một chỗ.
Lương Liên nhíu mày nói:
- Thế nào?
Vương thống lĩnh chậm rãi quay đầu lại, biểu tình trên mặt ngay cả Lương Liên cũng bị dọa nhảy dựng, đó là biểu tình vặn vẹo kinh hoảng:
- Ta...ta...ta giết đều là một người.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Lương Liên nhíu mày nói.
Vương thống lĩnh mới vừa rồi đã cảm thấy không đúng, cho tới bây giờ mới hiểu được vấn đề ở đâu ra.
- Ta không nói bậy, ba gia đinh kia diện mục giống nhau như đúc.
Hơn nữa đều mang theo dáng tươi cười quỷ dị, cho dù là ở một khắc chết đi kia.
Mọi người một trận hỗn loạn, bọn họ vốn chưa từng đem gia đinh nho nhỏ kia đặt ở trong mắt. Hơn nữa ngọn đèn dầu trong bóng tối bất quá chợt lóe rồi biến mất, người đã bị Vương thống lĩnh giết chết, không mấy người thấy rõ gia đinh kia sinh ra là bộ dáng gì, nhưng nhìn Vương thống lĩnh sợ hãi như vậy, trong lòng đều là phát lạnh.
- Thống lĩnh, ngươi... Ngươi sẽ không nhìn lầm đấy chứ?
Vương thống lĩnh nói:
- Không có khả năng, người là do ta giết, ta biết rõ.
Lương Liên nhíu mày nói:
- Không nên tự dọa chính mình, có thể là ba anh em song sinh, đi mau, ở đây cách chủ trạch không xa nữa.
Vương thống lĩnh miễn cưỡng tiếp thu giải thích này, nhưng mà đợi tới khi giết người thứ tư, hắn cũng rốt cuộc không chịu đi ở phía tước nữa, những người khác tự nhiên cũng không chịu, mặc cho Vương thống lĩnh mệnh lệnh ra sao.
Chủ trạch gần ngay trước mắt, đội ngũ đình trệ xuống, không thể tiến thêm một bước. Hắc Ám vô tận cộng thêm mưa đem đem bọn họ bao phủ, cổ trạch hoang vắng này bỗng nhiên trở nên âm trầm đáng sợ.
Lương Liên đè nặng tức giận:
- Tiếp tục đi cho ta, trở lại sẽ có phần thường lớn.
Nhưng còn không chờ hắn treo giải thưởng tạo được tác dụng, đã lại có người hơi chút khó khăn nói:
- Chờ một chút, chúng ta... Hình như.... Thiếu mất mấy người.
Vương thống lĩnh nhanh chóng kiểm tra nhân số, đến cuối cùng sắc mặt đã trắng bệch.
Bọn họ xác thực thiếu mất người, mất đi tròn bốn người.
- Vừa rồi ở sau cùng là ai?
Lương Liên thanh âm cũng có chút run rẩy.
- Ta...ta vẫn nghe được được ở phía sau có tiếng bước chân.
Thanh âm trả lời hắn cũng gần như sắp khóc ra rồi.
Bầu không khí áp lực tới cực điểm.
- Công tử, trong nhà này có cổ quái, chúng ta trở về đi!
Vương thống lĩnh cẩn thận nói, như là sợ hãi kinh động vật gì trong bóng tối vậy.
Thiên ki chi tử, cẩn thận dè dặt, Lương Liên cũng rất sợ chết, đến lúc này tâm báo thù đã hoàn toàn nguội lạnh, hơn nữa lúc này chính là hắn muốn tiếp tục đi tới, sợ rằng cũng không ai chịu theo.
- Chúng ta trở lại, người phía sau, đều cầm lấy đai lưng người trước mặt, không nên buông tay. Vương thống lĩnh, chờ một chút gặp người, cũng không cần...vội vã xuất thủ, đem hắn bắt giữ lại.
Phen mệnh lệnh này hợp với tâm ý của mọi người, y lệnh hành sự, nắm lấy đai lưng người trước mặt, chậm rãi đi trở về.
Vương thống lĩnh trái tim đề lên tới cổ họng, kiên trì đi ở phía trước, sau đó hồi lâu, lại rốt cục không có tái xuất hiện gia đinh nào nữa.
Lại gặp phải đến một đoạn tường thấp bay qua, chỉ cần vượt qua đoạn tường thấp này sẽ lại trở về ngoại viện.
Nhưng chung quy không thể nắm đai lưng người đi trước mà leo tường, chỉ có thể phân nhau ra.
Vương thống lĩnh dẫn đầu bay qua tường, Lương Liên đệ nhị.
Sau đó cùng nhau đứng ở dưới chân tường, đếm nhân số.
Mà khi đếm tới một người cuối cùng, Lương Liên và Vương thống lĩnh sắc mặt đều là thảm biến.
Vương thống lĩnh một phát đề lại người nọ cuối cùng leo tường qua đây, người nọ kinh hô ra:
- Làm gì?
Vương thống lĩnh cụt hứng buông tay, chậm rãi nói:
- Lại một người.
Nói ra tiếng này chính là người leo cuối cùng mới vừa rồi.
Mọi người một trận rối loạn cường liệt, lập tức cùng người bên cạnh bảo trì cự ly, cùng sử dụng ánh mắt hoài nghi cảnh giác quan sát lẫn nhau, cảm thấy đến người một nhà nhiều thêm một người vốn không nên ở đây. Cái loại cảm giác này so với thiếu người khi nãy còn muốn kinh khủng hơn nhiều. Hơn nữa ai có thể nói, "người" kia hiện tại vẫn là "người" chứ?
Lương Liên cắn hàm răng đang run lên, mệnh lệnh nói:
- Đều đem khăn che mặt tháo xuống.
Sau đó đốt lửa lên, đem khuôn mặt thấu qua đây.
Không có sai, tất cả đều là người chính mình mang đến. Vương thống lĩnh nhìn quét một vòng, một mặt liều mạng nhớ lại bốn người thiếu kia rốt cuộc là ai, nhưng tâm tư lại loạn thành một đoàn, không sao trấn định được.