- Đặc biệt cặp mắt đen láy kia, quả thực khiến nó cảm thấy như khi bản thân vẫn là một con rắn nhỏ đối mặt với thiên địch càng cường đại hơn. Loại cảm giác này từ sau khi đối mặt với Hậu Nghệ đã thật lâu rồi không có xuất hiện qua. Cảnh giác đem yên hỏa cấu thành thân thể quay quanh vài vòng.
Bất quá tầm mắt của Bạch Tố Trinh vẫn chưa có ở trên người dừng lại quá lâu, mà lại chuyển tới trên mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên đem mọi chuyện giảng thuật lại một phen, cũng cầm bạch sắc vũ tiễn trong tay giao cho Bạch Tố Trinh nhìn một cái.
Bạch Tố Trinh nghe vậy sợ hãi than:
- Hậu Nghệ chi tiễn, đó chỉ sợ là đầu Yêu Thần lâu năm, không biết làm sao lại bị phong ở trong ngọn núi này. May mà quan nhân ngươi có được mặt Âm Dương kính này, bằng không thực sự là một hồi đại họa ngập trời. Pháp bảo của Đạo Tổ này quả nhiên thần kỳ.
- Đúng là rất thần kỳ.
Hứa Tiên cũng thừa nhận điểm này, có thể đơn giản đem Địa Tiên hướng lên Thần Tiên vây khốn ở trong một phương thế giới. Đây không phải là chuyện pháp bảo tầm thường có thể làm được. Cho dù linh lực không đủ phát không ra tuyệt chiêu đến khắc địch chế thắng, chí ít người nắm giữ vật này trước đã đứng thế bất bại. Nếu không có Bạch Tố Trinh sở dụng lực lượng Chúc Long quá mức kỳ dị, sợ rằng thực sự trúng chiêu kia của Nam phương Quỷ Đế. Bất quá chính mình lấy không một pháp bảo như vậy của Nam phương Quỷ Đế, chỉ sợ hắn tất sẽ không từ bỏ ý đồ.
Điều này không khỏi làm hắn nhớ tới kim bát mà Pháp Hải lấy được từ trong tay Phật tổ kia, chỉ để nguyên bản Hứa Tiên mang về trong nhà, Pháp Hải viễn trình thao tác là có thể đơn giản đem pháp lực bất phàm hàng phục Bạch Tố Trinh. Nếu cùng nó so sánh, pháp khí như Thanh Long Nháo Hải Kỳ giống như là một loại phế phẩm vậy.
Xà thần không dám đơn giản tấn công, Hứa Tiên lại càng thêm chuyên chú nghiên cứu tác dụng của Âm Dương kính, Bạch Tố Trinh cũng tiến sát lại gần giúp hắn nghiên cứu. Một tay đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng dựa vào hắn, một tay vươn ra ngón ngọc, chỉ ở trên phiến kính nhẹ nhàng điểm một cái:
- Có phải như vậy hay không?
Trong kính nổi lên sóng gợn giống rung động, hình ảnh lặng yên biến hóa biến thành một bức địa đồ mặt phẳng. Chính là phạm vi cái gương chiếu ra. Trong đó có hai quang điểm một lớn một nhỏ, lớn là kim sắc, tự nhiên là Hứa Tiên. Nhỏ dạng hồng sắc, còn lại là Xà thần kia. Bạch Tố Trinh thì hoàn toàn không hiện ra được.
Hứa Tiên tâm niệm khẽ động, cũng thử điểm một cái hình ảnh trong kính bỗng nhiên biến thành đồ tượng không gian ba chiều. Theo tâm niệm của Hứa Tiên, đồ tượng kéo xa thu vào, biến lơn thu nhỏ lại, hết thảy đều hiện ra.
Hứa Tiên ngạc nhiên:
- Công năng thật đầy đủ mọi loại.
Bất quá nghĩ đến cũng đúng, nếu một cái gương nhỏ có thể có công năng đặc biệt. Như vậy một cái gương lớn tất nhiên là do đông đảo cái gương nhỏ tập hợp, sợ rằng cũng sẽ là tập hợp đủ loại công năng cùng một thể. Mở ra Âm giới chỉ là công năng chủ yếu của nó.
Hiện tại Hứa Tiên dám khẳng định, trong tay Đạo Tổ tuyệt đối có một phần siêu cấp địa đồ toàn cầu tường tận. Phỏng chừng ngay cả rãnh biển sâu nhất kia, chôn giấu mạch khoáng gì đó cũng đều toàn bộ dò xét ra được. Không, nói không chừng nhân gia nhất định đi ra khỏi địa cầu, phát triển vũ trụ. Bởi vì cái gọi là lực lượng pháp khí, xét đến cùng bất quá là thể hiện năng lực của người chế tạo.
Bất quá Bất quá cũng đúng. Bình bát kia của Pháp Hải, ngoại trừ thu người ra, cũng có có thể xem qua năng lực của sự vật. Làm thành công chế tạo nhà máy hiệu buôn, công năng phụ gia là nhất định có. Ngay sau đó hắn lại chú ý tới, khi hình ảnh tập trung ở trên người Xà thần, trên người Xà thần cũng hơi phát quang.
Hứa Tiên lại thử điểm một cái. Hình ảnh đã hư hóa Bắc Kinh, chỉ còn lại có Xà thần, bên cạnh toát ra một dãy số đếm tới, trong đó chữ số thấy được lớn nhất, chính là bốn mươi lăm vạn ba nghìn ba trăm hai mươi bảy.
Hứa Tiên nhất thời khiếp sợ, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt.
- Lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào đây là chiến đấu lực trong truyền thuyết?
Lại nhanh chóng chiếu lên bản thân, quả nhiên cũng có một chữ số đi ra, chín mươi bảy vạn một nghìn bảy trăm linh ba.
- Quả...quả nhiên!
Bất quá đợi được tỉnh táo lại, Hứa Tiên phát hiện chữ số này đại khái không phải là chiến đấu lực gì cả. Mà là biểu thị độ dày linh lực, Âm Dương kính còn chiếu đến một ngọn núi ở An Long huyện cũng biểu hiện ra một chữ số. Chắc là biểu thị linh lực mà linh mạch ẩn chứa. Thậm chí còn có một chữ số phía trên ảnh hưởng biểu thị độ dày linh khí của cả địa khu này.
Tuy rằng không có biện pháp dùng giá trị linh lực trực tiếp tính ra chiến đấu lực, còn cần suy nghĩ các loại pháp thuật pháp bảo vận dụng, tựa như kiếm tu linh lực vị tất đã rất cao. Nhưng chiến đấu lực lại muốn vượt xa người tu hành có linh lực tương đương. Bất quá linh lực lớn nhỏ dù sao cũng là ước định cơ bản của một người tu hành, tựa như Hứa Tiên tu luyện bí pháp Long tộc. Tuy rằng là cường hóa thân thể nhưng thuộc về một vòng cũng không đem linh lực luyện hóa nhập thân thể này.
Quan trọng nhất là linh lực quyết định thời cơ thiên kiếp phủ xuống, nhất định là vượt lên trước trị số nào đó sẽ dẫn phát thiên kiếp.
Mà ngoại trừ số liệu linh lực này ra, còn có rất nhiều các loại số liệu khác, Hứa Tiên không kịp nhất nhất tính ra rõ ràng hàm nghĩa bên trong, chỉ là nhịn không được cảm thán:
- Đạo Tổ a Đạo Tổ, ngươi rốt cuộc thích số liệu hóa cỡ nào!
Ngay cả công đức trên Công Đức Ngọc Bài cũng là dùng chữ số thực tế biểu thị, nhưng không thể không nói, chữ số là biểu đạt giản đơn rõ ràng nhất.
Bạch Tố Trinh nói:
- Âm Dương kính này ngược lại thật là một pháp bảo thú vị, không biết một khối hoàn chỉnh sẽ có công dụng như thế nào?
Hứa Tiên có chút chờ mong nói:
- Nói vậy sẽ càng thú vị hơn đi sao!
Kính đại biểu ý nghĩa đó là chiếu rọi và hiểu thấu, đã có thể làm thành kính hiển vi để người ta thấy được chỗ ô uế nguyên bản nhìn không thấy như Chiếu Tâm Kính khiến người ta bại lộ bản tâm. Có thể làm thành gương biến dạng đến vặn vẹo cảnh tượng hiện thực, tựa như phiến kính mà Phan Ngọc đeo kia.
Âm Dương kính hoàn chỉnh nắm giữ lực lượng, tất sẽ là hiểu thấu chân tướng của tất cả thế gian, thực như một hạt bụi, hư như một khỏa nhân tâm. Đồng thời cũng xây dựng ra giả tạo lớn nhất. Nhỏ đến thân phận một người, lớn đến cả thế giới. Bạch Tố Trinh nói:
- Hiện tại để lỡ cấp bách, trước tiên phải tống cổ Xà thần này đi đã!
Chỉ thấy Xà thần trên mặt đất dần dần không nhịn được, rung đùi đắc ý, muốn lao lên nhưng bộ dáng lại có chút kiêng kỵ.
Hứa Tiên đang muốn tiến lên, chỉ cảm thấy thân ảnh bên người chợt lóe, bạch y tung bay hướng phía Xà thần bay đến, vội vã đưa tay nói:
- Nương tử ngươi không thể...
Xà thần cũng co rụt lại thân thể, giống như lò xo bay lên trời, cắn về phía Bạch Tố Trinh.