- Bần ni tại hai trăm năm trước trong Kỳ Liên sơn được đại pháp từ tiền bối cao nhân, mà Vân Du thiên hạ, dùng nó xu tị độc trùng mãnh thú, cũng không coi là cái gì.
- Sư thái người không ngờ đã sống hai trăm năm?
Pháp Thiện sợ hãi than.
- Ngươi không tin sao?
- Tin, tin, sư thái quả nhiên là cao nhân, không phải phàm tục như chúng ta có thể so sánh, vậy người lần này tới kinh lại là vì sao?
- Ta tới tìm đệ tử của ta.
- Không biết là ai, may mắn như vậy được sư thái coi trọng?
Trên mặt Pháp Thiện hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Nàng tên là Phan Ngọc.
- A! Đó chẳng phải là công tử Phan vương phủ, nàng vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận, làm sao lại chịu xuất gia.
- Ta với phụ thân hắn có ước hẹn, tất không thể vi phạm.
Lão ni rất là chắc chắn, hiển nhiên cũng không chỉ là tin tưởng Phan vương gia danh tín, mà là thủ đoạn của mình.
- Bần tăng nghĩ loại sự tình này, vẫn là chớ có cưỡng cầu mới tốt!
- Hòa thượng biết cái gì? Còn đây là việc thiện độ người ra khỏi bể khổ, còn hơn xây bảy tháp phù đồ!
- Bần tăng thật ra lại nghĩ, thế nhân nếu là thích khổ hải, như vậy tùy tiện bọn họ đi thôi!
- Quả nhiên là ngu tăng!
Lão ni không vui phẩy tay áo mà đi.
- Phương Trượng!
Tiểu sa di nắm tay, khí sắc mặt đỏ bừng.
- Người như thế, dọa nạt liền bỏ đi, cùng nàng tranh cái gì!
Pháp Thiện khẽ khàng cười, bất quá cũng đừng trách ta không nhắc nhở qua. Kỳ Liên sơn? Ta là ném qua và thứ ở đó. Trăm nghìn năm qua tất cả nhân duyên tế hội thời khắc giao phùng, sư tôn, ddayaa đều là do ngươi định liệu sao?
Hứa Tiên ngửa đầu nhìn sang sắc trời đã sáng. Nhớ lại lời tiên đoán của Ngư Huyền Cơ, hôm nay cần phải đi cùng Phan Ngọc không được. Nhưng bên cạnh trong Thiên Địa Phương Viên Đỉnh tử hỏa bốc lên không ngừng, Hồ Tâm Nguyệt thỉnh thoảng điều chỉnh hỏa diễm, hướng đỉnh lô nhìn chăm chú.
Nếu như ta không ở đây, gia hỏa này sẽ không ôm đồ vật chạy trốn chứ!
- Nhìn cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên quay đầu lại.
- Không có gì!
Hứa Tiên trả lời một tiếng, thử thăm dò nói:
- Tiểu Nguyệt a, ta nếu như đi ra ngoài một chút, ngươi hẳn là sẽ hảo hảo trong coi đan dược, sẽ không tùy tiện liền biến mất không thấy đi sao!
- Được! Hơn nữa là mang theo đan dược đỉnh lô cùng nhau biến mất.
Hứa Tiên bị nghẹn một chút:
- Ngươi đang nói giỡn phải không?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nói giỡn? Thiên Địa Phương Viên Đỉnh này đúng là pháp bảo hiếm có trên đời. Vô luận người tu hành nào dùng được để luyện chế đna dược, tu hành đều có thể làm ít công to.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, thế giới này pháp bảo cũng không có công năng cao cấp như lấy máu nhận chủ, ai bắt được thì chính là của người đó. Thiên Địa Phương Viên Đỉnh này giá trị có thể nói là không thể đánh giá được. Nếu như tin tưởng Hồ Tâm Nguyệt sẽ không thấy lợi mà nổi ý tham, vậy thì tựa như Ngọc Hoàng Đại Đế tin tưởng Tôn hầu tử sẽ không ăn quả bàn đào vậy, tuyệt đối sẽ nhận được kết cục bi kịch.
Hứa Tiên đau đầu một trận, vốn có dự định kế hoạch tốt, lại hết lần này tới lần khác tại lúc này gặp phải luyện đạo, thật sự là rất không khéo.
- Tiểu Nguyệt, chúng ta tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng cũng coi như là quen biết. Mà nương tử nhà ta càng cùng ngươi thân như tỷ muội. Ngươi nhẫn tâm vì một kiện pháp bảo tổn thương tình cảm chân thành như vậy sao?
- Như vậy a!
Hồ Tâm Nguyệt lấy tay ra vẻ tự hỏi trong chốc lát, trên ngọc diện bỗng nhiên hiện ra thần tình ôn nhu, thân ái:
- Hứa công tử, ngươi nếu có chuyện gì thì nhanh lên đi thôi, ta sẽ ở chỗ này hảo hảo trong coi đan dược, chờ ngươi trở lại.
Bộ dáng dịu dàng thắm thiết đó thậm chí để Hứa Tiên trong nháy mắt nhớ tới Bạch Tố Trinh, nhưng Hồ Tâm Nguyệt ngay sau đó khôi phục biểu tình lãnh đạm:
- Như vậy được không?
- Tuyệt đối không được!
Trong Phan vương phủ, Phan vương gia dựa vào bàn hoc, cầm quyển đọc sách, đã có chút không yên lòng. Phan Ngọc nói cho hắn thiên hạ sắp loạn, hắn vốn là không tin. Thiên hạ đại loạn nào có thể nói lung tung suy đoán. Nhưng hôm qua khói báo động nổi lên ở kinh thành, dấu hiệu như vậy khiến hắn không thể không lưu ý.
Nếu là thiên hạ thật có biến loạn phát sinh, vậy cả thế cục đều sẽ hướng một phía không thể dự liệu được phát triển. Đại loạn sắp sinh, không thể không chuẩn bị sẵn sàng. Binh mã lương thảo đều là không thể thiếu được, nhưng nếu như chỉ là tung tin đồn nhảm, như vậy chuẩn bị cũng có khả năng đưa tới mối họa, mất đi cục diện hài lòng hiện nay.
Khi thiên hạ thái bình, mặc cho có bao nhiêu đại quyền lời, truân binh, mua ngựa đều là dẫn lửa thiêu thân, tự tìm tử lộ. Do đó hắn mặc dù là Binh Bộ Thượng Thư cũng cực lực khống chế binh quyền, miễn cho bị bị kiêng kỵ. Nhưng hôm nay xem ra, có thể thực sự đã đến thời gian phải chuẩn bị.
Nói đến cũng buồn cười, so với ngôn luận của người tu hành như Hứa Tiên Ngư Huyền Cơ, ngược lại ngàn vạn con dơi hình thành khói báo động càng khiến cho phàm nhân cảm thấy tin phục, tưởng là dấu hiệu của thượng thiên.
Ngay khi Phan vương gia đang trầm tư, phía sau truyền đến một thanh âm già nua:
- Vương gia, đã lâu không gặp, không biết lệnh thiên kim gần đây thế nào?
Phan vương gia bỗng nhiên quay đầu lại, chính là lão ni khuôn mặt tiều tụy, tình hình giống như vài chục năm trước, là tường cao đại viện cùng chúng thị vệ đều không biết gì, tiến quân thần tốc đi tới trong phủ.
- Là ngươi!
- Chính là bần ni!
Phan vương gia rất nhanh khôi phục trấn định:
- Nguyên lai là thần ni, người a, mau pha trà!
- Không cần, bần ni hôm nay đến chỉ vì hoàn thành ước hẹn năm đó!
Phan vương gia năm xưa chỉ là sốt ruột cầu con, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhưng chưa hề dự định để Phan Ngọc ra nhập không môn. Nói như vậy còn không bằng coi như nư nhi để nuôi, gả cho người trong sạch còn có thể thường thường gặp lại. Năm đó là đầy miệng đáp ứng, lại không nghĩ tới lúc này sẽ phải thực hiện.
- Thần ni, những năm gần đây nhờ có bảo vật của ngài, trong lòng bản vương vô cùng cảm kích, từ lâu đã chuẩn bị tốt vàng bạc vạn lượng, muốn tặng cho thần ni làm lễ, đương nhiên, xây miếu dựng am cũng không nói chơi!
Lão ni ngắt lời nói:
- Vương gia nghĩ nhiều rồi, bần ni cô độc, không cần những tục vật này, chỉ cần để lệnh thiên kim theo ta rời đi là được.
- Thần ni, bản vương dưới gối chỉ có một đứa con này, mong rằng nàng sẽ kế thừa gia nghiệp, dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, thật sự là vô pháp làm theo.
Lão ni nói:
- Ta đã sớm biết như vậy, bất quá ước hẹn chính là ước hẹn, há có thể tùy ý hủy bỏ! Vương gia không chịu, bần ni chỉ có tự đi tìm Phan Ngọc kia.
Nói xong đã xoay người rời đi.
Phan vương gia lớn tiếng hạ lệnh nói:
- Ngăn cản nàng!
Bọn thị vệ nghe tiếng chạy tới, nhưng lão ni nhưng này thoáng qua đã đi vô tung vô ảnh, làm cho người ta không kịp phản ứng.
- Mau phái người đi Hàn Lâm viện, để công tử tránh đi một chút.