Nụ cười tràn đầy vui vẻ.
Tiểu Thanh cực kỳ lúng túng. Nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ sợ mình không thể bàn giao với tỷ tỷ thôi!
Tim đập nhanh không dứt. Không phải vì chính mình, vừa rồi quá đau đớn a. Nhưng giờ phút này được đền bù gấp bội, Tiểu Thiến thở dài nói:
- Quả nhiên là biển thủ.
Hứa Tiên nói:
- Không có việc gì là tốt rồi! Biểu hiện của Tiểu Thiến lúc này rất tốt.
Lại nhìn qua Mị Nương cùng Thải Nhân đang ngoan ngoãn quỳ ở một ben, vươn tay sờ sờ đầu của các nàng, nói:
- Các ngươi cũng không tệ, vừa rồi đa tạ các ngươi.
Mị Nương cùng Thải Nhân nhìn nhau cười cười, bình thường còn không biết là, nhưng lúc này rất nhu thuận. Các nàng một trái một phải. Xuất hiện hai má lúm đồng tiền.
Hứa Tiên cầm nội đan của Kim Lũ Pháp Vương ra, cười nói:
- Thời điểm chia của tới rồi, Tiểu Thiến, ngươi tới trước.
Tiểu Thiến đương nhiên cười nói, đối với nội đan này khẽ hấp một cái, linh khí như cát mịn tuôn ra ngoài, dũng mãnh tiến vào trong miệng của nàng, sau đó cũng lấy được tám trăm dặm Phượng Hoàng Sơn này, mở rộng thế lực của mình. Bỗng nhiên nàng có cảm giác thân thể của mình trở nên rất rõ ràng.
Nội đan còn thừa lại hơn phân nửa, Hứa Tiên nói:
- Tới ngươi rồi Thanh nhi.
Tiểu Thanh cũng hấp một cái, nhưng chỉ hút phần "Độc" của con rết mà thôi. Còn lại hơn phân nửa, hoàn toàn biến thành màu vàng, Mị Nương Thải Nhân đều là Mộc hệ, cho nên không thể hấp thu kim linh chi lực.
Chúng nữ đều nhìn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng không có hút, mà chỉ nói:
- Ta muốn cho kim điêu đưa đi tặng Thanh Loan.
Thanh Loan là kiếm tu, cần một khỏa nội đan, mà khỏa nội đan có kim linh chi lực là thích hợp nhất.
Hơn nữa Hứa Tiên vừa hút kim linh chi khí của Kim Luân xong, còn chưa tiêu hóa xong.
Nếu bây giờ hút khỏa nội đan này, chắc chắn khóc không ra nước mắt, đại khái sẽ làm"Đình tinh" thậm chí dẫn "Thiên kiếp", mà độ thiên kiếp vô cùng hung hiểm a. Hắn không có nắm chắc bao nhiêu phần, cho nên cần phải chuẩn bị thời gian ngắn mới được.
Hứa Tiên tiến lên, cầm con rết màu vàng dài hơn hai thước, trước ngực con rết có một cái động, toàn thân giống như làm từ vàng mà thành. Cho dù có bóp cũng không nát được. Trong lòng biết con rết đã tu hành thân thể tới mức vô cùng cường hãn.
Tiểu Thanh chán ghét nói:
- Còn cần thứ này làm cái gì?
Hứa Tiên cười nói:
- Đương nhiên ta có chỗ hữu dụng rồi.
Thân thể của con rết này cũng ẩn chứa kim linh chi khí, còn tốt hơn cả trong mạch khoáng nhiều, nhưng nếu dùng để đúc kiếm, thì không gì tốt hơn. Chính mình đưa cho Thanh Loan một thanh Đãi Thư Kiếm, là danh kiếm nhất đẳng, nhưng chất liệu õỗ đào thích hợp với thi pháp hơn chém giết, cho nên với kiếm tiên, thanh kiếm bằng kim loại quan trọng hơn nhiều. Không bằng thỉnh Yến Xích Hà dùng xác của con rết này, luyện thành một thanh kiếm, vừa vặn phối hợp tốt với khỏa nội đan kia.
Hứa Tiên đợi cho thân thể khôi phục lại chút ít, chỉ cảm thấy thân thể cũng chịu một ít tổn thương, liền dụng công đức khôi phục, cầm ngọc bài lại nhớ ra, vì sao vừa rồi mình không dùng công đức để chữa thương cho Tiểu Thanh nhỉ? Mà ngu ngốc đi dùng bí quyết chữ Đấu. Lúc ấy tâm tình của hắn gấp tới cực điểm, hoàn toàn không có tỉnh táo như ngày thường.
Cho nên nhìn về phía Tiểu Thanh. Trong nội tâm còn có chút may mắn, Tiểu Thanh đang mặc trường bào rộng thùng thình của Hứa Tiên, không dám nhìn thẳng vào hắn, còn đang suy nghĩ lời của Tiểu Thiến, "Biển thủ" công việc.
Tiểu Thiến mang theo Mị Nương cùng Thải Nhân thu phục một đám thủ hạ tiểu yêu của Kim Lũ Pháp Vương, tiểu yêu thú tính tình đơn giản, cũng không có khái niệm trung thành, ai mạnh thì theo người đó, hò hét nhốn nháo bái Hắc Sơn Đại Vương.
Thời điểm sắp chia tay, Hứa Tiên cũng ước hẹn thời gian gặp mặt nhau. Miễn cho nàng ngồi đợi vô công. Tiểu Thiến đi lên nói nhỏ vào tai của hắn:
- Đến lúc đó ta tu luyện thật tốt, tướng công nhất định phải tới a.
Chỉ cần hoàn toàn tiếp nhận Phượng Hoàng Sơn, nàng có thể ngưng tụ thân hình một cách hoàn mỹ.
Hứa Tiên sững sờ, còn muốn nói gì đó, Tiểu Thiến giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chỉ nói:
- Ngươi một... gần... Đủ.
Tràng cảnh lúc này rất náo động, nàng càng muốn ở cùng một chỗ với hắn.
- Đến lúc đó phải ở trong núi với Thiến nhi vài ngày đấy.
Hứa Tiên gật đầu ứng. Hôn nhẹ lên môi của nàng, tính toán từ biệt. Hứa Tiên cưỡi mây bay đi, quay đầu nhìn lại. Tiểu Thiến vẫn si ngốc đứng trên vách núi, bên người còn có hai con thỏ yêu đang khoát tay, nói:
- Hứa đại tiên, gặp lại.
Hứa Tiên lảo đảo. Đã thấy dường như Tiểu Thiến đang trách cứ các nàng, các nàng lập tức cúi đầu xuống. Trong nội tâm không khỏi mỉm cười: có các nàng cùng ngươi, ngươi không còn cô đơn đâu.
Trở lại trong phủ, Vân Yên đang đưa mắt trông mong, kinh ngạc nhìn thấy Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh, nói:
- Các ngươi làm cái gì?
Hứa Tiên không có mặc áo ngoài, Tiểu Thanh đang mặc quần áo của Hứa Tiên, quần áo bên trong bị nghiền nát, thoạt nhìn vô cùng đáng nghi.
Tiểu Thanh đỏ mặt vội vàng rời đi, Hứa Tiên cười cười, nhìn Vân Yên nói:
- Ngươi tu hành như thế nào rồi?
Vân Yên nói:
- Không sai biệt lắm, đại khái còn cần khoảng mấy ngày.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Chẳng phải mấy ngày trước, ngươi cũng nói cần mấy ngày sao?
Vân Yên nhìn chung quanh, nói:
- Ah, ta, ta sẽ cố gắng ah!
Hứa Tiên không nói hai lời. Đặt nàng lên đùi, hung hăng đánh vài cái vào mông, Vân Yên rên rỉ cầu khẩn vài tiếng, cuối cùng ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt như nước, nói:
- Phu quân ưa thích, như thế này sao?
Thời điểm nàng ở trên thuyền hoa, cũng nghe qua nam nhân có yêu thích kỳ quái. Nhưng nếu đây là phu quân âu yếm mình, lại tới trình độ này, ngược lại cũng không phải là không thể tiếp nhận được a.
Tiếng nói uyển chuyển của nàng, làm cho nội tâm Hứa Tiên nóng lên, lời vừa nói ra. Càng làm cho hắn bị kích thích, bộ vị kia có biến hóa, ôm nàng đi vào thư phòng, Vân Yên kinh ngạc, thư phòng?
Vào lúc này đã hoàn hôn, trong thư phòng vẫn còn sáng, Hứa Tiên ngồi trước bàn sách, nhìn ngắm ánh tà dương qua cửa sổ, trên mặt của Vân Yên bị nhuộm hồng. Vân Yên biết ý, không khỏi cầu xin:
- Phu quân, ở đây không tốt lắm!
Nàng xuất thân từ con cái quan lại, trải qua giáo dục chính thông, mặc dù lưu lạc phong trần, gặp nhiều biến cố, bản tâm chưa từng cải biến. Đêm dài người tĩnh, đóng chặt cửa lại, đối diện là phu quân của mình. Tự nhiên tận tâm hầu hạ, nhưng thời điểm này, vẫn còn sớm a.
Hứa Tiên biết nàng khó xử. Cũng không muốn làm nàng không thích, liền vỗ vỗ gò má của nàng, cười nói:
- Vậy thì chờ ta viết thư xong, trở về phòng rồi nói sau!
Liền cầm giấy và bút mực. Bắt đầu viết thư. Vân Yên cắn cắn bờ môi. Sau đó cúi người xuống, chui xuống gầm bàn.
Hứa Tiên sững sờ, buông bút dựa vào ghế, vuốt ve nàng, nói:
- Không cần như vậy.
Vân Yên ngẩng đầu lên. Nở nụ cười thật tươi, trong đôi môi ướt át là hàm răng trắng đều, nói:
- Chỉ cần phu quân ưa thích là được.
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã biến mất, lo sợ Tiểu Thanh xông vào ngay lúc này, Vân Yên đang đề cao cảnh giác, thân thể run nhè nhẹ. Hứa Tiên khẽ vuốt gò má của nàng, nàng mới bình tĩnh một ít, cũng may Tiểu Thanh không có đến.