Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi còn chưa phát giác, vào lúc này chợt phát hiện, tư thái này của Vân Yên, là kinh diễm thế nào, nàng bị trói thành một chữ "Nhân", chân ngọc tách ra, quần áo tán loạn, đai lưng trói tay chân của nàng. Thân thể của nàng căng lên, bởi vì hai tay bị trói lại, đôi ngọc phong đẩy đà, càng hiển lộ ngạo nhân.

Hứa Tiên lộ ra nụ cười "Tà ác", hai tay cũng ngừng cỏi trói giúp nàng, ngược lại đặt tay lên hông của nàng.

Vân Yên lập tức hiểu được ý đồ của hắn, đỏ mặt giãy dụa nói:

- Phu quân, mau cởi bỏ giúp ta.

Nhưng không biết nàng vặn vẹo cái eo thon của mình, càng kích thích thú tính của Hứa Tiên như thế nào.

Hứa Tiên cười nói:

- Chuyện này không được a, đêm nay ngươi nên phục thị phu quân ta thật tốt mới được.

Khi đang nói chuyện liên cởi áo của nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng giật cái yếm xuống, thân thể tuyết trắng kiều nộn của nàng, bộ ngực quả nhiên cao ngất ngưỡng. Đang vươn lên ngạo nghễ như thách thức Hứa Tiên.

Bởi vì bị buộc chặt, quần áo không cách nao cởi ra hoàn toàn, nhưng bộ dáng quần áo nửa khép nửa mở, thoạt nhìn đặc biệt mê người.

Vân Yên bị trói hai tay lại, y phục rực rỡ tầng tầng lớp lớp bị mở ra hai bên, váy dài đổ xuống giống như đuôi phượng, bộ dáng của nàng lúc này chẳng khác gì phượng hoàng tung cánh trong truyền thuyết, đẹp đẽ quý giá mà tuyệt diễm. Nhưng vào thời khắc này, đây là con phượng hoàng bị trói chặt.

Vân Yên không chịu nổi ánh mắt của Hứa Tiện, nhận mệnh nhắm mắt lại, đời này chỉ tiếp nhận đủ loại "Khi dễ" của hắn mà thôi. Nếu như hắn nguyện ý làm, nàng cũng nguyện ý an tâm thừa nhận. Huống chi, tuy loại thể nghiệm này rất cổ quái, nhưng cũng không tính là khó chịu.

Hứa Tiên yên lặng thưởng thức một phen, hai tay khẽ vuốt da thịt của nàng, tán thán nói:

"- Yên nhi, ngươi đẹp quá.

Nàng vào lúc này, vô cùng đẹp đẽ.

Vân Yên mở to hai mắt ra, nói:

- Vậy sao? Chỉ cần phu quân ưa thích.

Hô hấp đã có chút dồn dập hơn trước.

Hứa Tiên cúi hạ thân, vuốt ve cái trán của nàng, nói:

- Cũng muốn Yên nhi ưa thích, ít nhất không khó chịu là được.

Nhớ tới lần trong thư phòng, nàng nhịn đau phục thị mình, đã cảm thấy rất áy náy.

- Nếu như cảm thấy không thoải mái, nói cho ta biết, biết không?

Vân Yên gật gật đầu, nói:

- Ân... Phu quân, có chút lạnh đấy!

Hứa Tiên vuốt ve ngọn tuyết phong của nàng, nghe vậy khẽ mĩm cười nói:

- Lập tức sẽ nóng lên.

Đột nhiên động tác của hắn biến thành kịch liệt, da thịt của Vân Yên biến thành đỏ ửng.

Đợi cho nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, có chút ai oán nhìn qua Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng lật váy nàng lên, váy lụa tuột đến mắt cá chân, bắt đầu phiên vân phúc vũ.

Thời điểm này Hứa Tiên không vào được, Hứa Tiên hơi cảm giác khó chịu, Vân Yên nói:

- Phu quân, thả ta ra a, một lát sau cột ta lại cũng được.

Hứa Tiên cười nói:

- Không cần.

Váy dài dưới hông của nàng rách, âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên trong màng đêm, thân thể màu hồng mềm mại của nàng cũng hiện ra.

Vân Yên thét lên kinh hãi, không kịp đáng tiếc quần áo của mình, lúc này đã bị hắn tiến hành chinh phạt, chỉ tiếc không được ứng chiến, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả công kích của hắn, hưởng thụ cảm giác bị chinh phục triệt để mà thôi.

Hồi lâu sau, đã đưa nàng lên đỉnh phong của cực lạc một lần, trong mơ màng nàng cảm thấy cổ tay được buông lỏng, mở to đôi mắt ra, nói:

- Phu quân?

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Hôm nay cứ như vậy đi!

Miễn cưỡng khắc chế lợi khí của mình. Tuy dục hỏa trong thân thể bành trướng, nhưng nữ tử dưới thân của Hứa Tiên, năng lực thừa nhận có hạn, đương nhiên không thể thấy lợi trước mắt được. Trói buộc hai chân của nàng lúc nay cũng được mở ra.

Hoàn toàn khôi phục tự do cho nàng, hơi có chút ngây người, giống như còn đang đắm chìm vào trong thể nghiệm kỳ dị vừa rồi.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nhíu mày. Chỉ thấy cổ tay trắng nõn của Vân Yên, lưu lại hai đạo thanh ngấn nhàn nhạt, hai tay khẽ vẫy, dấu vết nhanh chóng biến mất, loại trò chơi này về sau sẽ loại bỏ.

Vân Yên ôm Hứa Tiên, dán mặt vào trong ngực của hắn, nói:

- Phu quân, vừa rồi thực sự không khó chịu, nếu khó chịu, ta sẽ nói.

Đai lưng buộc mình không tính là quá chặt, dấu vết trên cổ tay là do lúc nãy giãy dụa cho nên mới sinh ra mà thôi, mà trong loại cảm giác cực lạc, thì làm gì có thể cảm nhận được trên tay của mình có khó chịu chứ.

Hứa Tiên vỗ vỗ lưng nàng, nói:

- Vậy là tốt rồi, ngủ đi!

Vân Yên vô ý thức liếm liếm đôi môi, trên bờ môi hồng nhuận phơn phớt, nói:

- Phu quân, ta sẽ phục thị ngươi thêm một lần.

Đêm tối vẫn còn tiếp tục, giống như còn chưa kết thúc. Thẳng đến khi sắc trời sáng rõ, Vân Yên trong ngủ say tỉnh lại, bên người đã không thấy Hứa Tiên.

Một âm thanh ôn hòa, nói:

- Ngươi tỉnh!

Vân Yên quay đầu đi, đã thấy Hứa Tiên ngồi cạnh một nam tử khác. Mạnh mẽ kích linh, chăn mềm bó sát ngươi nàng, sau đó mới kịp phản ứng, bất mãn nói:

- Phan công tử, sao ngươi tới đây?

Áo ngủ bằng tơ tằm lúc này để lộ ra bờ vai vẫn còn mang theo dấu vết hoan ái vào tối hôm qua.

Phan Ngọc nheo mắt lại, nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên đêm qua ta nói gì với ngươi? Đúng là nữ nhân chỉ biết đắm chìm vào trong dục vọng.

Vân Yên thầm nghĩ: đứng nói chuyện không đau thắt lưng, trên mặt khẽ mĩm cười nói:

- Phu quân sủng ái, Yên nhi đành phải hầu hạ thôi, thiếp thân chỉ hiếu kỳ, không biết đến lúc đó, bộ dạng của ngươi sẽ như thế nào nữa đấy?

Ánh mắt đụng vào nhau, hoa lửa bắn tung tóe.

Tiên vội vàng điều đình, nói:

- Tốt, tốt, Yên nhi, nhanh chóng dùng cơm đi.

Vân Yên nói:

- Phiền toái phu quân giúp ta xuống giường.

Tuy biết rõ Phan Ngọc là nữ tử, nhưng hiển lộ thân hình trước mặt của nàng, Vân Yên cũng có cảm giác kỳ quái.

Hứa Tiên đi qua kéo nàng xuống giường, qua trong chốc lát, Vân Yên lại thò đầu nói ra, đỏ mặt, nói:

- Phu quân, y phục của ta.

Hứa Tiên vội vàng man bộ váy mới cho nàng, Phan Ngọc lại nói:

- Ngươi nên giúp nàng mặc quần áo đi.

Vân Yên nhìn hắn cươi ngọt ngào, mặc xong quần áo, mới thoải mái đi tới, vẻ mặt sáng bóng, bộ dáng vô lực rủ rượi, càng làm nàng xinh đẹp động lòng người. Tuy là một thân nam trang, cũng chỉ có mù lòa mới không nhịn thấy nàng hạnh phúc! Tuy dáng người của nàng cao gầy, nhưng cao lớn không bằng Hứa Tiên.

Phan Ngọc lấy tinh phiến trên cổ của mình ra, ném cho Vân Yên nói:

- Mang lên thử xem đi!

Vân Yên mang lên thử một lần, trên người của nàng có hào quang biến ảo một hồi, nhan sắc của nàng vặn vẹo, giống như cầu vòng.

Hứa Tiên nói:

- Đây là chuyện gì?

Phan Ngọc giải thích nói:

- Lần đầu tiên ta mang vào cũng như thế này!

Quả nhiên, sau một lát, quang ảnh đã bình tĩnh như nước. Lại nhìn Vân Yên, tuy chỉ có biến hóa rất nhỏ, Vân Yên đã hóa thành bộ dáng công tử tuyệt sắc, chính cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, đứng dậy xoay tròn một vòng, lại đi tới gương đồng trước mặt, che miệng cười nói:

- Quả nhiên là thần kỳ.

Phan Ngọc lắc đầu, nói:

- Giống như ngươi thế này, nam nhân làm gì có bộ dáng của ngươi chứ? Ai, hôm nay ta còn khá nhiều chuyện phải làm, ăn cơm trước đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK