Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên ở một bên lẳng lặng nghe, mới cảm giác bầu không khí khác nhau của Giang Nam và Giang Bắc, tại Giang Nam loại tụ hội này chính là làm thơ, nhưng hơn phân nửa là thi từ ca phú, hoặc là đồ cổ tranh chữ. Theo lời của Phan Ngọc hôm nay, chính là chế độ thuế má của thiên hạ, mà những người khác giống như ngửi được mùi ngon, không hổ là dưới chân thiên tử. Phan Ngọc nói xong, sĩ tử chung quanh nhao nhao ủng hộ.

Phan Ngọc cố gắng khống chế được cảm xúc của mình, không ngồi xuống vị trí của mình, mà đi từng bước tới trước, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tiên, rất bình thường lên tiếng, nói:

- Hán Văn, ngươi tới.

Chỉ có Hứa Tiên mới có thể nghe ra được muôn vàn yêu thương ẩn chứa bên trong..

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Ân, đã đến.

Tuy nhiên gần nhau trong gang tấc, hận không thể ôm nàng vào trong ngực, nhưng vào lúc này, chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau mà thôi.

Nhưng chỉ có như thế, cũng đủ cho Hứa Tiên bị mọi người chú mục.

Tiếng nghị luận nhao nhao, một công tử mặc hoa phục hỏi Phan Ngọc:

- Minh Ngọc, không biết vị này chính là? (Minh Ngọc, tên chữ của Phan Ngọc)

Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tiên.

Không đợi Phan Ngọc nói chuyện, Hứa Tiên đã chắp tay nói:

- Tại hạ Hứa Tiên, Hứa Hán Văn, không biết các hạ là?

Chỉ thấy công tử mặc hoa phục mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất tuấn mỹ, càng thêm ôn hòa nho nhã.

Tên của Hứa Tiên như kích thích sóng nước, bởi vì tên tuổi của hắn đã dương danh thiên hạ.

Phan Ngọc cũng giới thiệu cho Hứa Tiên:

- Hán Văn, vị này chính là Trình Phong, hiệu là Tàng Kiếm, lại nói tiếp cũng là đồng môn với ngươi đấy!

Hứa Tiên nói:

- Đồng môn? Chẳng lẽ cũng là đệ tử của Trương lão sư sao?

àng Kiếm mỉm cười nói:

- Đúng vậy. Hứa huynh ngươi vừa mới tới kinh thành sao? Có đi bái kiến lão sư chưa?

- Đã đưa bái thiếp rồi, nhưng chưa gặp được.

Hứa Tiên cũng hàn huyên với tên Tàng Kiếm này vài cây. Tuy nhiên tên là Tàng Kiếm, nhưng hắn có thể cảm giác được, mũi nhọn của đối phương chỉ ẩn dấu sâu mà thôi, biểu hiện của hắn cũng chưa hẳn là hòa khí.

Doãn Hồng Tụ vào lúc này cũng đứng lên, nói:

- Nếu muốn hàn huyên vài lời, kính xin đợi tụ hội này qua đi, Trình Phong, tới ngươi.

Nhàn nhạt liếc qua Hứa Tiên, trong nội tâm do dự một chút, vẫn hơi gật đầu, xem như bắt chuyện qua. Nhìn thấy Hứa Tiên cải biến, cũng âm thầm kinh ngạc, lúc này mới không tới một năm, khí độ của Hứa Tiên giống như thoát thai hoán cốt vậy, to lớn cao ngạo còn ẩn chứa tiêu sái. Cũng không phải tiểu tử không có gì lạ như trước kia, hóa thành một tài tử lỗi lạc.

Hứa Tiên cũng không có mang theo phong thư của Lý Tư Minh, mà ở lại trong khách sạn, cho nên cũng nhìn nàng gật đầu, không hơn. Hôm nay thấy nàng ăn mặc nam trang, so với Phan Ngọc cũng có vài phần anh tuấn tiêu sái, nhưng đôi mắt của nàng lại ẩn chứa mị hoặc. Cho nên có vài phần giống như biết rõ thiên cơ. Cộng thêm áo bào bó sát, càng lộ ra dáng người thướt tha, cho nên cũng có vài phần động lòng người. Bên cạnh nàng có một nữ tử trẻ trung, một thân áo đỏ, cũng có dung nam khuynh thành, nhưng không biết có quan hệ như thế nào với Doãn Hồng Tụ.

Lúc này Tàng Kiếm ho khan vài tiếng, mọi nơi yên lặng, bắt đầu phần diễn giải của mình, nói cũng là chuyện thuế má. Hắn nói một hồi, giống như kiếm ra khỏi vỏ, quả nhiên là cao đàm khoát luận, miệng lưỡi lưu loát. Hứa Tiên nghe trong chốc lát, cũng cảm thấy hợp với thực tế, cũng không phải nói lời sáo rỗng, đúng là có vài phần tài hoa.

Nhưng tám chín phần mười tâm tư của Hứa Tiên đặt lên người của Phan Ngọc, cho nên làm gì có tâm tư nghe người nào nói quốc gia đại sự chứ.

Phan Ngọc cũng nhìn hắn không chớp mắt, hết sức chuyên chú, chỉ có cặp môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, truyền âm nhập mật, âm thầm nói chuyện với Hứa Tiên, nhắc nhở:

- Hán Văn, đừng nhìn ta, nên nhìn Tàng Kiếm.

Hứa Tiên vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng hắn hôm nay cũng là người có võ công, cũng truyền âm nói:

- Minh Ngọc, tiểu tử này là người nào?

Nghe hắn gọi Minh Ngọc thân mật như thế, trong nội tâm quả nhiên rất thoải mái.

Phan Ngọc khóe môi hơi câu lên, trong mắt mỉm cười.

- Như thế nào, mất hứng?

Hứa Tiên nói:

- Đúng vậy a, lần này tới đây, ta phải nhìn ngươi thật tốt mới được.

Ánh mắt Phan Ngọc hơi liếc qua, nói:

- Không biết người nào trái ôm phải ấp ba vợ bốn nàng hầu, lại quên mất ta ở nơi này.

Kinh hỉ qua đi, trong nội tâm cũng khó tránh khỏi có chút oán hận.

Hứa Tiên á khẩu không trả lời được, ở phương diện này hắn thật sự là thẹn trong lòng, cho nên không thể giải thích chữ nào.

Phan Ngọc lại nói:

- Tốt rồi, Trình Tàng Kiếm là con của ngự sử đại nhân hiện tại, mà ngươi là đệ tử hợp ý nhất của Trương lão sư, ở kinh thành không thể không kết giao với những người này, nếu ngươi không thích, về sau ta không gặp hắn là được.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:

- Ta muốn ôm ngươi.

Phan Ngọc cảm giác được trong khẩu khí của hắn rất nghiêm túc, đã giật mình, nói:

- Đừng xằng bậy, đợi quay về trong phủ đã...

Hứa Tiên mỉm cười, ngắt lời nói:

- Chờ không được.

Nói xong đã quay đầu sáng, một tay cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, ngón tay ngọc thon dài nhỏ nhắn, mang theo hương vị quen thuộc.

Phan Ngọc thở dài một tiếng, chỉ có thể nhận mệnh, bỗng nhiên phát giác. Tất cả quanh mình đều bất động.

Miệng của Trình Tàng Kiếm đang mở ra, không biết đang muốn nói cái gì, biểu lộ của những người khác cũng cứng ngắc trong khoảng khắc, giống như thời gian đã dừng lại. Đây chính là tác dụng của Nhiếp Hồn Kính, làm cho tư duy của tất cả mọi người ngừng lại, mới có hiệu quả này. Hơn nữa hiệu quả đối với phàm nhân không tệ.

Phan Ngọc nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:

- Hán Văn, đây là chuyện gì?

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Thời gian có hạn, chờ một chút ngươi sẽ biết.

Một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng, hơi lạnh của xúc giác truyền thẳng vào đáy lòng, dùng lưỡi mở hàm răng của nàng ra, sau đó tham lam nhấm nháp miếng của nàng, lại thấy nàng tức giận. Phan Ngọc "Ưm" một tiếng, lại cảm thấy tâm thần như muốn hòa tan trong miệng, cho nên không quản được chuyện gì khác, cũng trở tay ôm lấy thân hình của hắn.

Hứa Tiên buông nàng ra, tập trung tinh thần nhìn ngắm dung nhan hoàn mỹ của nàng, nhìn thấy trên mặt của nàng xuất hiện rạng mây đỏ, trong mắt xuất hiện ý mê say, quyến rũ động lòng người tới cực điểm. Phan Ngọc lập tức kịp phản ứng, nhìn qua bốn phía, thấy mọi người còn định thân nguyên chỗ, lúc này mới thở ra, nhưng cảm giác vừa rồi, giống như ở trước mặt mọi người hôn nhau, cho nên vô cùng ngượng ngùng nhìn qua Hứa Tiên, không nghĩ tới mình bị hôn lại thất thần như thế này, nhịn không được thò tay vặn hông của hắn một cái. Bất mãn nói:

- Hiện giờ rất lợi hại rồi.

Hứa Tiên kêu oan nói:

- Là ngươi mê mẩn quá độ, ý say thần mê.

Phan Ngọc có chút nhu nhược nằm trong ngực của Hứa Tiên, thở dài:

- Đúng vậy a, chẳng trách người bên ngoài, đều là tại ta.

Lập tức kịp phản ứng, thật vất vả mới gặp được một lần, tại sao mình lại nói ra những lời như thế này chứ, cho nên chuyển đề tài sang chuyện khác:

- Cái Định Thân Thuật này còn có thể tiếp tục bao nhiêu thời gian?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK