Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên chỉ cảm thấy vô số quái thú điện ảnh xuất hiện trong mắt, minh bạch cái gì gọi là sự thật so với diễn dịch càng không thể tưởng tượng. Đường kính của thân thể hơn ba trượng, nếu không phải Bạch Tố Trinh thi pháp đem đáy hồ đào sâu hơn mười trượng, chỉ sợ không thể giấu kín thân hình của nàng. Thuận tiện nhắc tới là, hòn non bộ trong hồ cũng cải tạo lại một phen, còn to hơn so với trước kia, lưu lại một sơn động cho Úc Lôi nghỉ ngơi. Chỉ tạo ra cái hòn non bộ này, Hứa phủ sớm muộn gì cũng phát triển thành sào huyệt của yêu quái a.

Hoặc là nói, đã và đang phát triển.

Tiểu Thanh dười hồ bò lên, nhìn Hồ Tâm Nguyệt, xà nhãn màu xích sắc léo lên hào quang của kim loại.

Hồ Tâm Nguyệt hô:

- Còn không thấp đầu xuống!

Dường như Tiểu Thanh cũng mê mang một chút ( vừa rồi đang ngủ ). Sau đó nện đầu thật mạnh xuống cạnh hồ, nhắm mắt lại, miễn cưỡng hé miệng. Hồ Tâm Nguyệt oán hận bỏ đồ ăn vào trong miệng rắn, nhưng kỳ thật chân tướng là kẽ răng mới đúng.

Hứa Tiên nhìn qua Tiểu Thanh, không biết có phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về hay không, chỉ cảm thấy thân rắn mềm mại và lân phiến màu xanh lục kia rất đáng yếu ( giá trị thẩm mỹ đã bị lệch đi rồi ), chỉ cảm thấy thời điểm năm trước còn không có to như vậy, dường như bí pháp của Long tộc có công dụng tăng lớn thể tích, theo đó là lực lượng cũng tăng lên.

Tiểu Thanh cũng phát giác được ánh mắt của Hứa Tiên nhìn mình, mạnh mà mở mắt ra, bích quang trong mắt léo lên, giống như hung hăng liếc Hứa Tiên. Sau đó nhắm mắt lại, quay người bơi vào trong nước.

Hứa Tiên cười lên, bỗng nhiên có chút tò mò, quay đầu lại hỏi:

- Nương tử, ngươi biến thành nguyên hình có lẽ còn muốn lớn hơn nàng nhiều a.

Nghĩ đến hắn cho tới bây giờ, còn chưa thấy nàng chủ động biến thành nguyên hình a!

Bạch Tố Trinh cũng lườm hắn một cái, cảm thấy nhãn quan của quan nhân có vấn đề lớn.

Đáy lòng của Hứa Tiên phát ra cảm khái, xem ra sống trong với yêu quái lâu ngày cũng sinh biến đổi. ( giá trị thẩm mỹ đã triệt để vặn vẹo )

- Xuống lầu đi quan nhân, nên dùng cơm.

Hôm nay bên cạnh đã ít đi hai người, Tiểu Thanh thì ngủ trong hồ, Vân Yên không ở đây.

Không đợi Hứa Tiên đặt câu hỏi, Hồ Tâm Nguyệt đã nói:

- Vân Yên ăn trong thư phòng, ta đã mang qua cho nàng rồi.

Nàng cảm giác mình càng ngày càng giống nha hoàn.

Hứa Tiên cau mày nói:

- Đọc sách cũng không cần một chốc lát như vậy, ăn trong thư phòng không tốt đâu. Ta đi xem!

Đứng dậy muốn đi tới thư phòng.

Nhưng vừa đi tới cửa, đã nghe âm thanh lật sách ở bên trong, đẩy cửa ra chỉ thấy Vân Yên đang ngậm bánh xốp, nhanh chóng lật qua lật lại một quyển sách, mắt chỉ nhìn trang sách, như đang tìm kiếm nội dung gì đó.

Vân Yên trông thấy Hứa Tiên, đặt bánh xốp xuống.

- Phu quân, ngươi tới rồi!

Hứa Tiên nói:

- Tại sao không đi ăn cơm, đi, ăn xong rồi xem.

Vân Yên lại cự tuyệt, nói:

- Không được ah. Ta muốn xem sách trong thư phòng một lần, miễn cho đến lúc đó bỏ sót gì đó.

- Xem một lần?

Hứa Tiên nhìn thư phòng một lần. Sách trong phòng này thừa kế từ Cừu Vương Phủ, quy mô kinh hãi người ta, vốn phần lớn không có cái gì. Về sau nghỉ ngơi, mua thêm các loại sách nhét đầy vào, số lượng so với thư thất của Cận Thiên Thư Viện cũng không kém hơn chút nào. Nói muốn xem một lần cũng chỉ là nói mà thôi.

- Tính toán, không có thời gian, có công phu này không bằng nghỉ ngơi một lát. Ngươi bây giờ đang tìm cái gì? Tìm được thì ăn cơm đi.

Trong mắt Vân Yên nghi hoặc.

- Tìm cái gì?

Hứa Tiên mỉm cười, nói:

- Không cần khách khí, vi phu có thể giúp ngươi!

Cái gọi là "Đã gặp qua là không quên được", mấy chữ này cũng không phải nói không.

Vân Yên cũng hiểu ý của Hứa Tiên, giảo hoạt cười cười, phất phất sách trong tay.

- Ta cũng rất muốn cho phu quân hỗ trợ, có thể đọc sách với ta a.

Hứa Tiên mở to hai mắt nói:

- Đọc sách? Vừa rồi là đọc sách sap?

Rõ ràng mỗi một tờ chỉ liếc nhìn một cái, loại phương thức đọc này, ngươi là người máy sao?

Vân Yên cười nói:

- Bởi vì trước kia đều xem qua, lần này chỉ ôn tập lại một lần, cho nên rất cần thời gian, hơn nữa từ khi tu luyện, cảm giác đầu óc còn vận chuyển nhanh hơn so với trước kia!

Hứa Tiên mới hiểu được "Hậu Thiên cao thủ" cùng "Tiên Thiên cao thủ" chênh lệch ra sao. Nàng nói muốn đem sách ở đây đọc lại một lần là nghiêm túc a, thời gian một bữa cơm trưa chỉ đủ đọc mười trang sách với người thường, nhưng đối với nàng mà nói chính là hơn trăm quyển sách, xác thực không thể lãng phí.

Hứa Tiên đành phải phất phất tay, nói:

- Ngươi... Tiếp tục cố gắng lên a!

Vân Yên vẻ mặt thành thật nói:

- Ân, vì phu quân, ta cũng không chịu thua.

Lười biếng thường ngày của nàng đã biến mất.

Trong nội tâm Hứa Tiên cảm khái, đây cũng là một loại thiên tài a, cho dù thường ngày lười biếng cỡ nào, lúc cần thiết, cho dù ở nơi nào, cũng làm được chuyên chú chân chính a. Đây mới là đúng, dù sao cho dù là thi từ ca phú hay là cầm kỳ thư họa, mỗi kỹ nghệ trong đó, muốn đạt đến tiêu chuẩn đại sư, cũng không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được. So sánh với nhau, trước khi thi tốt nghiệp trung học, một người học đêm và một người xem tivi suốt đêm chênh lệch với nhau cực lớn a.

Hứa Tiên lui ra ngoài cửa, nhưng lại nhìn qua khe cửa, xác định nàng không phải đang cố làm ra vẻ. Bộ dáng chăm chú không bị quấy rầy, cảm thấy lựa chọn của mình quả nhiên chính xác a.

Đây là giá trị bản thân của mỗi người, hy vọng có thể đem tài hoa của mình thi triển ra ngoài. Mặc dù mới gần đây, nhưng nàng cũng đang làm như vậy. Nhưng nàng quá thông minh, hiểu được sở cầu của mình, hiểu được sinh hoạt mà nàng muốn. Bởi vì hiểu được lấy hay bỏ, cho nên thấy đủ thường vui cười.

Nhưng nếu có cơ hội như vậy, nàng cũng sẽ lao đầu vào, nói là vì hắn là không giả, nhưng chính cô ta cũng cao hứng đấy.

Hứa Tiên trở lại phòng, cười nói:

- Cho nên đọc sách thật tốt a.

Sau khi ăn xong Bạch Tố Trinh lại mang cho mỗi người một chén ô mai, bàn tay trắng nõn của nàng đưa ra, trên nước canh kết một tầng băng mỏng, tản ra sương mù lạnh buốt.

Hứa Tiên nếm một ngụm, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.

- Nương tử, đây là ngươi làm sao?

- Ta rút sạch rồi làm, thế nào, hương vị cũng không tệ đúng không.

Hứa Tiên nghiêng mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt, nói:

- Không phải chúng ta có nha hoàn sao? Loại chuyện này để cho nha hoàn làm là tốt rồi.

- Nha hoàn?

Bạch Tố Trinh khẽ giật mình mới kịp phản ứng, trên môi xuất hiện nụ cười, nói.

- Cũng không uổng phí công phu gì đâu, cũng không cần phải cho... Nha hoàn đi làm.

Hồ Tâm Nguyệt không chút nghĩ ngợi đem chén ô mai giội lên người Hứa Tiên.

Hứa Tiên chỉ liếc mắtt nhìn, nước ô mai bay tới đã tụ tập thành một thủy cầu, trở lại trong chén của Hồ Tâm Nguyệt.

- Đây là nương tử nhà ta tân tân khổ khổ làm ra, không nên lãng phí.

Hồ Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn nước ô mai trong chén, thấy cái bóng của bản thân, ngẩng đầu nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK