Vân Yên thấp giọng nói:
- Phu quân, mau mời hắn đến ngồi cùng chúng ta.
Hứa Tiên không hiểu ý của nàng, nhưng vẫn đứng dậy nói:
- Vị huynh đài này nếu chưa có chỗ để ngồi, không bằng ngồi cùng bàn với chúng ta đi sao!
Hắc đại hán kia nhìn về phía Hứa Tiên, biến sắc, đầu tiên là lui về phía sau nửa bước, mới giả vờ hào sảng cười ha hả:
- Cũng tốt, vậy thì đa tạ huynh đệ ngươi!
Cước bộ chần chờ đi tới.
Để trong lòng Hứa Tiên cảm thấy một tia không được tự nhiên, thậm chí một tia quen thuộc, cầm tay Vân Yên, lấy linh ba giao lưu nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Vân Yên nói:
- Ngươi đoán là ai?
- Lại đoán? Mau nói cho ta biết!
Vân Yên ném đến ánh mắt mỉm cười, nói:
- Vừa rồi không phải mới gặp qua sao?
Lập tức để Hứa Tiên hiểu được, vận khởi Thông Thiên Nhãn hướng hắc đại hán kia nhìn qua, nhưng lại nhìn không ra được một tia mánh khóe nào.
- Ngươi hình như nhìn lầm rồi!
- Tuyệt đối không có, nếu như ngươi có thể xem thấu, ca ca kia của nàng chẳng phải cũng có thể xem thấu! Chỉ là tướng mạo tuy rằng có thể thay đổi, nhưng thần tình cử chỉ lại không thay đổi được, hơn nữa nàng từ lúc vào cửa, chỉ là ở trên người ta liếc mắt qua, phu quân không cảm thấy kỳ quái sao?
Hứa Tiên tin phục, mới vừa rồi Vân Yên vào cửa, đó là nữ tử cũng muốn nhìn thêm vài lần, không quan hệ cái gì. Sự vật tốt đẹp cũng luôn khiến người lưu luyến. Mà hắc đại hán này chỉ là liếc mắt mà qua, ngược lại ở trên người hắn nhìn thêm vài lần.
Nếu như Vân Yên nhìn không sai, vậy thì giải thích đã thông.
Nàng dùng Bảo Liên đăng cải biến tướng mạo, ngay cả Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu. Nếu không có Vân Yên hiểu rõ nhân tình quan sát tỉ mỉ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã bị lừa gạt đi sao. Bất quá Tam Thánh Mẫu này thật đúng là thú vị, dĩ nhiên biến thành bộ dáng như vậy. Thảo nào có người nói trong lòng mỗi người đều có một bộ mặt không muốn người biết được, lẽ nào nàng thích kỳ thực là loại nam nhân này.
Hắc đại hán Tam Thánh Mẫu ngồi xuống, có chút câu nệ hướng về Hứa Tiên chắp tay, trên đường lại sửa thành ôm quyền, nhẹ dạ nói chuyện kiểu gian hồ, ba câu nói còn chưa dứt đã lại cười ha hả!
Cười muội ngươi a! Hứa Tiên triệt để xác định thân phận chân thực của đại hán trước mặt chính mình này, vì tránh đả thảo kinh xà, cũng không vạch trần nàng, miễn cho nàng thẹn quá thành giận, lại làm ra loại chuyện không có đầu óc nào đó:
- Huynh đài cũng là tới tham gia đại hội võ lâm sao?
- Đúng...đúng vậy, ha ha ha ha!
Trong lòng Tam Thánh Mẫu cũng là khẩn trương, mới vừa rồi Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn hướng nàng nhìn quét qua, nàng cũng có cảm giác được. Hoàn hảo hắn cũng không có nhìn thấu chân thân của chính mình, bất quá nàng dùng Bảo Liên đăng huyễn hóa ra dáng dấp này, ngay cả nhị ca cũng không nhất định có thể nhìn ra được.
Hứa Tiên vui vẻ nói:
- A, thì ra là thế, ta nguyên bản còn tưởng rằng võ lâm cao thủ đều là người thường không có gì khác biệt.
Quả nhiên Vân Yên đã đoán đúng, nàng không phải tức giận đến Dao Trì cáo trạng, rõ ràng chính là rời nhà bỏ trốn tới các nơi du ngoạn! Nếu là thực yên lặng chờ tin tốt gì đó, chỉ sợ là muốn chờ đến thế kỷ hai mươi mốt luôn.
Trong lòng Tam Thánh Mẫu xấu hổ, nàng rời khỏi Hoa Sơn, vẫn chưa đi loạn một mạch, mà đến phủ đệ của bạn bè. Nghe nói nhân gian tổ chức đại hội võ lâm gì đó, đã nghĩ đến giúp vui, nên biến thành bộ dáng này, đúng là đã tốn không ít thời gian. Nhưng giống như là ở trong lòng người thường, thư sinh luôn luôn là bộ dáng nhã nhặn cao gầy. Ở trong mắt nàng người thường này xem ra, cái gọi là người trong võ lâm, hẳn là thân cao tám thước, khuôn mặt thô lớn, thanh âm như trâu.
Cho tới bây giờ mới hiểu được, nguyên lai người trong võ lâm không chỉ có thanh niên nhân thanh tú, còn có Lão Nhân và tiểu hài tử, trong đó dĩ nhiên còn có nữ tử. Sớm biết vậy sẽ không cần trở nên kỳ quái như vậy, nếu là bị nhìn ra chân thân, xấu hổ cũng xấu hổ chết.
Tán thán tán thán nói:
- Người này bộ dáng thực sự là anh vũ, nhất định có thể bắt được thiên hạ đệ nhất!
Phảng phất như đã hoàn toàn bị lừa gạt, từ dưới bàn đá Hứa Tiên một cước, để hắn đừng để lộ.
- Phải không?
Tam Thánh Mẫu lại có chút đắc ý.
Hứa Tiên lười giả vờ giả vịt, đơn giản ngâm miệng lại nghe, không nói chuyện. Mặc cho Vân Yên và Tam Thánh Mẫu đi trò chuyện, Tam Thánh Mẫu nhận được Vân Yên, nghe qua nàng ở trên Văn Chương Hội đại bại thiên hạ tài tử công tích lớn. Đối với nàng cũng có vài phần hảo cảm và hiếu kỳ. Hơn nữa Vân Yên chuyên gia nói ra những lời nghẹ thuật, còn chưa nói được vài câu đã trở nên thân cận.
Tam Thánh Mẫu trò chuyện được hứng khởi, càng thêm không chú ý lời nói và việc làm, vô luận là giọng điệu hơi lộ vẻ nữ tính, hay là không tự giác chỉnh lý tóc mai, trong lúc đó không biết đã lộ ra bao nhiêu dấu vết, lại còn không hề hay biết. Ngược lại tràn ngập đắc ý cho rằng chính mình đã lừa gạt được bọn họ, trong lòng không hiểu nổi lên một cổ cảm giác ưu việt.
Khiến người xung quanh trợn mắt há hốc miệng, đại hán này cùng tiểu nương tử giống như thiên tiên kia trò chuyện sôi nổi, mà bên cạnh nàng, nam nhân giống như phu quân kia dĩ nhiên cứ như vậy ngồi ở một bên, bộ dáng không thèm để ý. Còn tưởng rằng Hứa Tiên nhu nhược, sợ đại hán này mới không dám ra ngăn cản, trong lòng thầm khinh thường.
- Vị tiểu nương tử này, tại hạ Hùng Bá Thiên, người giang hồ xưng Thiết Bối Hùng Hắc, từng ở trên Trường Bạch Sơn tay không chém giết vài đầu hắc hùng, lấy ra hùng đảm nhắm rượu!
Một tráng hán từ bên cạnh đứng lên, nghiêm mặt tiến lại gần, liếc mắt nhìn Hứa Tiên, lộ ra một tia hung quang đe dọa, xung quanh không ít người cũng rục rịch muốn động!
Hứa Tiên trong lòng cười khổ, quả nhiên là người lương thiện sẽ bị khi dễ:
- Cái đó...Ta không mời ngươi ngồi xuống!
Hùng Bá Thiên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, tự nghĩ ngồi xuống cùng Vân Yên nói chuyện, Vân Yên tự nhiên sẽ không để ý tới hắn. Trong lòng càng phát ra khô nóng nhịn không được vươn tay đến, đáp về phía vai của Vân Yên. Dư quang đã thấy thanh niên kia cười cười bất đắc dĩ, cánh tay lại không biết làm thế nào khoát lên vai chính mình, kéo lấy thân thể mình dễ dàng bay lên, lướt qua song cửa nhằm phía mặt đất, nặng nề ngã trên mặt đất, rơi vào trong bóng tối vô tận.
Trong đường liền yên tĩnh lại, ở đây người có thể ném tráng hán kia ra bên ngoài có thể không ở số ít. Nhưng lại không ai có thể nhìn rõ động tác của hắn. Vì vậy, miễn cưỡng xem như kinh sợ kẻ xấu, mới tính hoàn thành bữa cơm trưa này. Trong lúc Tam Thánh Mẫu gia bộ thăm dò tên của bọn hắn, Vân Yên đã giả bộ nói cho nàng, Tam Thánh Mẫu lại giả bộ biểu thị tán thán khiếp sợ.
Hứa Tiên ở một bên càng nghe càng là vô lực, thật vất vả mới kết thúc bữa trưa, đi ra khỏi tửu lâu, lại nghe các nàng hẹn nhau ngày mai cùng đi xem đại hội võ lâm kia.