Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có thể trở về được rồi.

Vẻ mặt Duẩn Nhi đau khổ nói:

- Nếu có sư thúc ở đây là tốt nhất, đáng tiếc sư phụ của ngươi không chịu đến chỗ Bạch tỷ tỷ đón năm mới.

Ngư Huyền Cơ nói:

- Ta sớm đã nói, nếu ngươi muốn đi, thì có thể đến đó mà!

Hai tay Duẩn Nhi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ nói:

- Nếu ta đi thì chỉ còn lại một mình sư phụ, chẳng phải người sẽ rất cô đơn sao?

Ngư Huyền Cơ sửng sốt. Vuốt lọn tóc ra sau tay, cười cười nói:

- Không có quan hệ với ta.

Duẩn Nhi nói:

- Làm sao mà không quan hệ! Sư phụ đi từng đó ngày, Duẩn Nhi đã hiểu được, sẽ không phải là không có quan hệ.

Sau đó vỗ ngực đảm bảo nói:

- Duẩn Nhi vĩnh viễn sẽ không bỏ lại sư phụ một mình.

Ngư Huyền Cơ ngồi xổm xuống, ôm Duẩn Nhi vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ làm thức ăn ngon cho ngươi.

- Sư phụ sẽ không làm đâu.

Duẩn Nhi luôn luôn rất thẳng thắn.

Ngư Huyền Cơ dậm chân nói:

- Sư phụ sẽ không lừa gạt ngươi.

Ngừng lại một chút, nói:

- Không biết làm sao, sẽ làm được!

Buổi đêm năm mới ồn ào, náo nhiệt ở nơi này đã vượt qua trong an bình, tờ mờ sáng ngày hôm sau cho đến khi diễn ra ngày hội @_@

Tiểu Thiến phải về núi Kỷ Ngọc, Vân Yên thì không muốn xuất đầu lộ diện. Mà chỉ cần nơi có Ngao Ly thì Tiểu Thanh nhất định phải giảm bớt số lần xuất hiện.

Hứa Tiên chỉ đưa Bạch Tố Trinh và Ngao Ly ra ngoài, hắn suy nghĩ một chút, hay là nên hoàn thành ước định của năm ngoái. Đi tới trước cửa nhà Huyền Cơ. Trên cửa dán bức vẽ của năm ngoái, vẽ hình Duẩn Nhi cùng con heo có lỗ mũi dài Hứa Tiên.

Chưa kịp gõ cửa, Ngư Huyền Cơ đã mở cửa ra, nhẹ nhàng nói:

- Hứa công tử, ngươi đã đến rồi

Rồi hướng về Bạch Tố Trinh mỉm cười.

Hứa Tiên nghe một tiếng “Hứa công tử” nhất thời không biết đáp lại như thế nào, “Sư,”

Ngư Huyền Cơ liền ngắt lời nói:

- Nếu Hứa công tử không chê, gọi ta một tiếng Huyền Cơ được không!

Rõ ràng là cách xưng hô thân thiết hơn rất nhiều, nhưng lại được nàng nói ra, giống như cách xa mười vạn tám nghìn dặm.

Hứa Tiên do dự một chút:

- Huyền Cơ

Ngư Huyền Cơ cười nói:

- Tới đón Duẩn Nhi đi xem đèn lồng à!

Nói đoạn tránh người sang một bên, quả nhiên thấy Duẩn Nhi mặc một bộ đồ mới, cầm theo đèn lồng đứng sau lưng nàng, lộ ra vẻ mặt rất khả ái, chẳng qua là trên mặt chó chút mất hứng, nói:

- Sư phụ không đi thì Duẩn Nhi cũng không đi, đã bảo là không để người ở lại một mình mà.

Rồi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ làm nũng nói:

- Sư phụ đi cùng chứ!

Tâm tính của tiểu hài tử, rất thích thú loại chuyện này.

Ngư Huyền Cơ khẽ lắc đầu, lộ ra ý kiên quyết.

Bạch Tố Trinh nói:

- Ta cũng không thích không khí ồn ào như vậy, liền ở lại với Huyền Cơ cũng được!

Tính tình nàng thì lại rát thích yên tĩnh.

Ngư Huyền Cơ ngồi xuống giúp Duẩn Nhi sửa lại quần áo. Nói:

- Nghe nè, sư phụ có sư phụ của mình ở lại. Không phải là ở một mình, cái này không phải tốt sao?

Trên mặt hiện lên biểu tình hiểu rõ, đứng dậy nói với Hứa Tiên:

- Hứa công tử, mong công tử chiếu cố Duẩn Nhi một chút.

Cuối cùng, Bạch Tố Trinh và Ngư Huyền Cơ đứng trước cửa, nhìn Hứa Tiên mang theo Duẩn Nhi và Ngao Ly chìm vào biển người.

Bạch Tố Trinh quay lại nhìn Ngư Huyền Cơ nói:

- Huyền Cơ, ngươi đã nhớ lại hay là đã khôi phục rồi?

Trong đôi mắt chứa hàng nghìn hàng vạn ánh đèn của Ngư Huyền Cơ như lưu ly. Cả trăm ngàn người, tựa hồ như sợi dây vận mệnh của họ đều hiện lên trong mắt nàng.

- Sư phụ. Quên mất không phải là một chuyện tốt, mặc dù ta tôn trọng người. Nhưng ta cũng có lựa chọn của mình. Tiểu Ngư nhi cũng đã trưởng thành.

Bạch Tố Trinh thở dài gật đầu:

- Khi nào sẽ rời đi?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Đại khái, cũng nhanh thôi! Ta thấy được một chút tương lai, nhân gian này sẽ có một trường kiếp nạn.

Bạch Tố Trinh kỳ quái nói:

- Kiếp nạn?

Đạo bói toán của nàng, hôm nay đã không còn được như đệ tử rồi. Không khỏi có chút vui mừng. Lúc đầu gieo một cái mầm, hôm nay đã thành một cây đại thụ chọc trời, hơn nữa cũng tuyệt đối không giống mình.

Ngư Huyền Cơ nói:

- Nói chung là cũng còn một chút phân phân hợp hợp nữa, dù sao, cũng không liên quan đến ta, không phải sao? Hơn nữa, nếu có thể thấy được thì chính là không thể sửa đổi được. Nếu kết quả đã định như vậy rồi, dấn thân vào trong đó thì dù sắm vai nhân vật nào đi nữa, cũng không chút thú vị nào, không bằng thoát ra sớm một chút. Còn Hứa Tiên, chỉ sợ hắn muốn thoát ra cũng không dễ dàng, ở trong kinh thành còn có người đang chờ hắn!

Bạch Tố Trinh kinh ngạc nói:

- Ngươi!

Ngư Huyền Cơ quay đầu khẽ mỉm cười:

- Xem ra sư phụ đã biết, vậy thì không cần Huyền Cơ nhiều lời.

Dung mạo tuyệt mỹ, nụ cười ngọt ngào, nhưng ai có thể thấy rõ, sâu trong đôi mắt lưu lưu ly kia, rốt cuộc cất giấu điều gì?

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Bạch Tố Trinh bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào ngực. Ngư Huyền Cơ sửng sốt, rồi sau đó lại thoải mái mỉm cười, có chút nhu nhược tựa vào vai nàng, như đã từng xa nhau rất lâu.

Hứa Tiên một trái một phải cầm đôi tay nhỏ bé của Duẩn Nhi và Ngao Ly, mặc cho hai nàng kéo chính mình đi khắp nơi. Nhìn thấy đèn lồng đẹp liền líu ríu cười đùa một phen, hai nàng như hai hòn ngọc nhỏ, bộ dáng khả ái không biết làm bao nhiêu người chú ý.

Hứa Tiên cũng nhận ra được, trong lòng thầm suy nghĩ, trách không được, Hứa quan nhân chưa từng chính thức đón dâu. Nguyên lai còn có việc tốt như vậy. Ở trong mắt Hứa Tiên, các àng đều chỉ là trẻ con, nhưng ở thời đại này, con dâu nuôi từ bé thậm chí có lập gia đình cũng không phải là số ít, còn có những loại quan lieu phú thương thích lấy những cô bé nhỏ tuổi làm thú vui

Tự nhiên là Hứa Tiên không đoán được mình đã bị quy về loại kim ngư lão, quái thúc thúc, nhưng nhìn những người đó nở nụ cười kỳ dị cũng không nói được gì. Yêu thích tiểu loli đúng là không thiếu được. Liền đi đến một cửa hàng bán mặt nạ, chọn một cái hình mặt quỷ tinh xảo mang lên mặt.

Ngao Ly đứng thẳng lên nói:

- Hứa Tiên trở nên xấu xí hơn.

Duẩn Nhi gật đầu theo:

- Ừ!

Mặt mũi Hứa Tiên nhăn nhó, tàn bạo nói:

- Có ý gì, hai người các ngươi có phải chán sống hay không?

Ngao Ly cùng Duẩn Nhi cười ha ha, thoạt nhìn đóng kịch không được, đi tới cuối đường có hai lối rẽ. Ngao Ly muốn đi bên trái để nhìn đèn rồng lớn, Duẩn Nhi lại muốn đi bên phải để xem cưỡi ngựa đánh giặc, bên nào cũng không chịu nhường nhau. Đều ra sức kéo tay Hứa Tiên đi về phía mình.

Hứa Tiên cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không cảm giác được trong đám người có người theo dõi bọn họ.

Ngao Ly cùng Duẩn nhi lôi kéo Hứa Tiên tận tới lúc đỏ mặt tía tai nhưng hắn vẫn bất động.

Ngao Ly tức giận vung quyền đánh Duẩn nhi:

- Ta đánh ngươi.

Duẩn nhi sợ hãi tránh ở phía sau Hứa Tiên, chỉ dám thò đầu ra nói:

- Có đánh ta cũng không nhường.

Hứa Tiên vỗ nhẹ đầu Ngao Ly trách:

- Tỷ tỷ phải nhường muội muội, sao có thể tùy tiện đánh người?

Ngao Ly liền quay sang hỏi Duẩn nhi:

- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK