Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên trên người hắn bộc phát khí thế vô cùng kinh người, áp đảo những yêu thú vô cùng to lớn trong đại điện, mũi tên nhọn khí thế bức người bắn vào Đông Hoàng Thái Nhất. Thân thể của hắn giống như nham thạch đúc thành, cũng hiện ra quyết ý của nham thạch.

Hứa Tiên cơ hồ không cách nào hiểu rõ cảm giác của mình vào lúc này, rốt cục hắn cũng hiểu rõ vì sao mình có cảm giác quen thuộc khi đi vào nơi đây, vì sao lại có thể đánh chết những yêu thú to lớn kia. Ánh mắt nhìn vào vương tọa trống không, chỗ đó đại khái là vị trí của hắn. Nhưng mà lúc này, hắn tồn tại vì nhân loại, buông tha cho thân phận thiên thần. Hướng kẻ thống trị tối cao của tam giới, phát lời khiêu chiến. Hứa Tiên cũng quên đi mục đích tới đây, nhìn qua hình chiếu vài ngàn năm trước đã lưu lại, nín hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn qua một màn này.

Trong đại điện lặng im một lát, ngay sau đó bộc phát âm thanh cười to như sâm sét, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian này.

Ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất luôn bình tĩnh, trên gương mặt cũng mỉm cười, nhúc nhích lông mày màu vàng, thản nhiên nói:

- Giết ta? Long dạy ngươi làm như vậy sao? Ngươi muốn làm Khoa Phụ thứ hai?

Trên mặt của Cường Lương tức giận như bệnh tâm thần.

- Ngươi, vì sao ngươi phản bội chúng ta, đầu nhập vào Long?

Khóe miệng Hậu Nghệ xuất hiện nụ cười mà không ai hiểu.

- Phản bội sao? Đầu nhập vào sao?

Bỗng dưng thu liễm dáng tươi cười, cao giọng nói:

- Ta là người, vì người mà chiến!

Cường Lương giận dữ, nắm đấm như ngọn núi nhỏ đầm xuống.

Hậu Nghệ không tránh không né, lại nói:

- Đây là cuộc chiến của ta với Thái Nhất.

Quyền to lớn của Cường Lương đột nhiên cứng đờ, chậm rãi thu hồi lại, từng bước một lui ra phía sau, đứng ở vị trí cũ. Những yêu thú khác cũng ngừng cười lại, ngóng nhìn một màn này.

Hậu Nghệ tháo cung, lui bước, cầm mũi tên, động tác liên tục. Đặt mũi tên lông vũ màu trắng đặt lên dây chung, hít sâu một hơi, giương cung như vòng tròn, mũi tên trực chỉ mi tâm của Đông Hoàng Thái Nhất.

- Đến đây đi!

Một khắc này hào quang như mặt trời của hắn, vĩnh viễn đông cứng lại trong truyền thuyết.

Hứa Tiên thì thào lẩm bẩm:

- Đúng thế, đây là, đã từng là ta sao?

Tiết Bích thấy Hứa Tiên nhìn lên giữa không trung. Làm ra bộ dáng của Đông Hoàng Thái Nhất để lừa chúng yêu quái, trong nội tâm buồn cười, cũng xuất hiện một tia cảm động. Bằng lực lượng của hắn chạy ra khỏi đại điện cũng không phải việc khó, sở dĩ không chạy trốn mà mạo hiểm lưu lại dây, chỉ vì bảo vệ các nàng.

Trong đám yêu quái, động thân mà ra, thân ảnh kia trong lòng của nàng từ từ cao lớn hơn, không khỏi thở dài một hơi, hôm nay ân oán dây dưa, muốn báo đáp càng thêm khó xử, cũng không muốn vì những chuyện này mà phiền não, giờ phút này trong nội tâm chỉ ngóng trông hắn thành công.

Nhưng dị biến những ý thức yêu quái chưa rõ chân tướng xông tới, điên cuồng công kích Hứa Tiên.

Tiết Bích kinh hô một tiếng, muốn tiến lên, cũng đã không kịp. Chỉ thấy hỏa diễm trên người của Hứa Tiên dập tắt, thân thể đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn bị những hư ảnh hắc ám vây quanh, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

Ngư Nhi vốn đang dùng ánh mắt ngóng trông, thấy tình cảnh này, đột nhiên đứng lên. Mở to hai mắt, lẩm bẩm nói:

- Hứa... Tiên!

Bỗng nhiên trong nội tâm đau xót, đạp lên mặt đất, cao cao bay lên, đánh vào đoàn hắc ám đó.

Tiết Bích vội vàng ôm nàng lại, nói:

- Ngư Nhi, đợi thêm một tý, như vậy vô dụng!

Mặc dù cho Ngư Nhi xông lên, cũng chỉ bồi thêm mạng mà thôi.

Ngư Nhi giãy dụa nói:

- A Bích, thả ta ra, ta sẽ cứu ngươi, ta cứu ngươi!

Tiết Bích nói:

- Tin tưởng hắn, tin tưởng hắn, hắn không có việc gì.

Con mắt lo lắng nhìn về phía đoàn bóng tối hắc ám, ngươi cứ như vậy mà nhìn sao? Nàng cầu mong có kỳ tích xảy ra.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy bóng đen kia tản ra, bỗng nhiên những yêu thú dữ tợn kia hét lớn.

- Nghệ!

Sau đó đám yêu quái hoảng sợ tán ra chung quanh, phần đông yêu thú hốt hoảng lui ra phía sau, chỉ hét lên một chữ:

- Nghệ!

Thân hình của Hứa Tiên lại hiện ra, cúi thấp đầu xuống, trên người không ánh sáng cũng không có hỏa diễm, thậm chí không có một chút khí tức kỳ dị nào. Chỉ chậm rãi cúi đầu, đột nhiên mở to mắt, con mắt sắc bén như ánh đao.

Yêu thú càng hoảng hốt lui ra phía sau, giống như chuột gặp mèo vậy, khí tức hung mãnh cuồng bạo trên thân chúng tán loạn.

Đột nhiên Hứa Tiên lui ra phía sau. Hai tay mở ra như ôm trăng rằm, làm ra xu thế khai cung, nhìn những hư ảnh yêu thú cực lớn trước mặt, ngang nhiên nói:

- Đến đây đi!

Âm thanh này không to lớn, cũng không có lôi âm, chỉ là âm thanh bình tĩnh, nhưng lại run lên như dây cung.

Lũ yêu thần lúc này kinh hô thành tiếng, không ngừng chen chúc bỏ chạy ra khỏi điện, trong nháy mắt đại điện đã không còn một móng.

Tiết Bích kinh ngạc không hiểu nhìn qua một màn này, nhìn thân ảnh cao lớn của Hứa Tiên đang đứng trên vương tọa, một thân ảnh quen thuộc và lạ lẫm.

- Ngươi... Ngươi phải..

...

Trên biển lớn, Long Vương cùng Hứa Tiên xông vào biển sâu, chúng tán tiên đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Thanh muốn đi theo xuống dưới, lại cảm thấy thân thể quá suy yếu, cho dù có xuống dưới cũng không giúp được hắn, ngược lại còn biến thành liên lụy. Nhìn qua Hàn Mai tiên tử bên cạnh, mặc dù lúc nữ tử này xuất hiện, nàng cũng có nghi kỵ và đề phòng nhưng loại thời điểm này, dường như chỉ có thể nhờ vào nàng mà thôi.

Nhưng Hàn Mai tiên tử lại ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức. Nàng bằng sức mình đóng băng mấy vạn yêu quái, lại tranh đấu với Đông Hải Long Vương một phen. Tuy thoạt nhìn chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt, nhưng đã tiêu hao hết linh lực của nàng.

Khí tức trong biển sâu tràn ra ngoài càng lúc càng lớn, càng ngày càng khủng bố, trong nội tâm của chúng tiên sinh ra cảm giác sợ hãi, thầm nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra.

Tiếng nước chảy ầm ầm truyền ra ngoài, Đông Hải Long Vương từ trong biển bay ra, thần sắc kinh hoàng sợ hãi còn mang theo một chút mê mang, mặc kệ đám nhi tử và thủ hạ, bay về hướng Thủy Tinh Cung, mấy tên thái tử kêu la chạy theo hắn.

Trong nội tâm của chúng tiên vô cùng sợ hãi, có thể làm cho Đông Hải Long Vương là nhân vật trâu bò này hoảng sợ bỏ chạy, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, chúng tán tiên bo bo giữ mình, không đáng vì xem náo nhiệt mà góp mạng vào trong, cho nên bay ra xa xa.

Cô Tùng đạo nhân cùng Khổ Trúc thiền sư nhìn Hàn Mai tiên tử nói:

- Không biết phía dưới có cái gì, chúng ta cũng nên tránh đi thôi.

Hàn Mai tiên tử gật gật đầu, gọi động phủ băng sơn ra.

Trong nội tâm Tiểu Thanh khẩn trương, không quan tâm gì nữa, muốn đi xuống dưới xem, đột nhiên cảm giác cổ tay lạnh lẽo, bị người ta cầm chặt, quay đầu thấy Hàn Mai tiên tử dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, cổ hàn ý này rót thẳng vào đáy lòng của nàng, nàng cũng tỉnh táo lại, khẽ cắn môi, đi theo Hàn Mai tiên tử bay vào trong động phủ.

Sau đó băng sơn bay lên bầu trời cao, cũng không có rời khỏi hải vực này, mấy người đang ở trên không trung xa xa nhìn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK