Thiếp mời đưa tới Tri phủ nha môn, Trần Tri phủ lập tức há hốc mồm, hắn nhớ rất rõ ràng, mình đã đánh rớt bài của Hứa Tiên, tại sao đần độn, u mê hắn lại làm cử nhân. Nhưng trong lòng thì hoảng hốt. Chính mình đã làm theo ý của Lương vương, ngược lại Hứa Tiên còn đậu cử nhân, điểm này giải thích thế nào? Nhìn qua thiếp mời trong tay, càng cảm giác chướng mắt, ném xuống dưới bàn.
Lúc này, Trần phu nhân từ hậu đường đi ra, tiến lên nhặt thiếp mời lên, khó hiểu nói:
- Đại nhân, Hứa Tiên trúng cử. Ngài nên cao hứng mới đúng chứ, vì cái gì?
Trần Tri phủ không che dấu, nói ra tình thế thật sự.
Trần phu nhân nghe vậy cả giận nói:
- Hứa Tiên có ân cứu mạng với chúng ta. Ngươi lại muốn giúp Lương vương ám hại hắn. Đây chẳng phải là lấy oán báo ân sao?
Trên mặt đẹp nhất thời xuất hiện một tầng sương lạnh.
Trần Tri phủ khuyên nhủ:
- Phu nhân, ngươi đừng nóng giận a, không phải hắn đã trúng cử rồi sao? Hiện tại ta lo lắng là, nên bàn giao với Lương vương bên kia thế nào.
Trần phu nhân thở dài:
- Bỏ đi, bỏ đi, ngươi đã làm trái ý chỉ của Lương vương, cái chức quan này còn ngồi được sao? Đại nhân, ngươi nên từ quan đi.
- Từ quan! Không được, ta chịu khổ nửa đời, mới có được vị trí Tri phủ, ta đi gửi thư cho Lương vương, xin hắn một đường.
Trần Luân thống lĩnh một phủ, tay nắm thực quyền. Tô Châu là vùng đất trù phú, hắn làm Tri phủ kiếm được nhiều chất béo. Cho dù không cần dụng tâm tham ô, hàng năm thu hoạch cũng có chút xa xỉ. Lại vừa không có xung đột với Lương vương, trong tâm mang theo chút may mắn.
Trần phu nhân cũng khuyên nhủ một phẹn, hắn chỉ có thể đồng ý, cũng không thể làm gì.
Hứa Tiên thiết yến trong Bách Thảo Viên, mọi người tới, lại phát hiện dáng người của hắn đã thay đổi, nhưng ngẫm lại tuổi tác của hắn không lớn. Cộng thêm khí độ thong dong của hắn lúc này, cũng không ai quan tâm tới chuyện đó. Nhưng sợ hãi thán phục nhất trong đó, không ai qua được Kim Thánh Kiệt, hắn đã tận mắt thấy Hứa Tiên biến hóa từng chút một, từng bước một theo. Đã từng là thiếu niên bình thường, thời điểm hắn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, đã biến thành bộ dáng như thế. Càng bội phục ánh mắt của Phan Ngọc. Khó trách Phan Ngọc lại kết tri kỷ với Hứa Tiên. Thậm chí không ngừng giao tế không đứt đoạn, chẳng lẽ đã xem thấu biến hóa này sao?
Hứa Tiên tạ ơn mọi người tại Tô Châu chiếu ứng, trước hướng các đại phu của Tô Châu là thành viên của Tam Hoàng Tổ Sư Hội, trao trả chức hội trưởng, giao cho Trịnh Thái Sinh, bảo bọn họ tiếp tục thay phiên nhau làm việc. Hắn đã thành lập quyền uy, đương nhiên không ai không đồng ý.
Ngô Nhân Kiệt hỏi:
- Chưởng quầy, Bách Thảo Đường làm sao bây giờ?
Tuy hắn là tùy tùng đi theo Hứa Tiên biên sách, nhưng cũng gia nhập làm thành viên của Tam Hoàng Tổ Sư Hội, cũng là chưởng quầy của một hiệu thuốc.
Hứa Tiên cười nói:
- Sư thúc, ta đang muốn nói, Bách Thảo Đường sau này xin lão nhân gia ngài chiếu cố nhiều hơn.
Đây cũng là ý định ngay từ đầu của hắn, y thuật của Ngô Nhân Kiệt rất cao, lại là người tốt khó kiếm được, đang định tặng một phần đại lễ cho hắn. Hơn nữa Bách Thảo Viên có hắn cùng với Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh ở lại, cũng không muốn bán đi, cho nên cần một người thân cận quản lý.
Mọi người xôn xao một hồi, hâm mộ cho vận khí thật tốt của Ngô Nhân Kiệt, thanh danh của Bách Thảo Đường đã lan xa ra ngoài, nghiễm nhiên đã biến thành tiệm thuốc lớn nhất ở Tô Châu này. Lại là cửa hàng mặt tiền, giá trị cũng không phải dùng ngàn vàng để tính toán. Ngô Nhân Kiệt vội vàng cự tuyệt, Hứa Tiên cười nói:
- Cũng không phải cho ngài, đây là một phần lễ vật làm đồ cưới cho Ngọc Liên muội muội, là tâm ý của ca ca như ta.
Ngô Nhân Kiệt đành phải nhận. Cả nhà của hắn được Hứa Tiên chiếu cố, cho nên mặt mày vô cùng hưng phấn hồng hào.
Lúc này Liêu Thu thừa lúc rượu cao trào, đã kéo tay áo của Hứa Tiên, nói:
- Đồ vật ngươi hứa với ta đâu?
Hắn đang suy nghĩ tới chuyện tiểu thuyết.
Hứa Tiên đã giao một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa đưa cho hắn, bởi vì lịch sử đằng sau của Tam Quốc Diễn Nghĩa có sai biệt, tài hành văn của hắn không đủ sáng tạo ra, cho nên dứt khoát cắt đi, dù sao hắn cảm thấy tình tiết đằng sau cũng không có thú vị. Cứ như vậy giao cho Liêu Thu. Lại cười nói:
- Lời hắn ta đã hoàn thành, thế nhưng mà một đồng tiền cũng không thể thiểu.
Hắn còn phải nuôi sống gia đình đấy!
Liêu Thu lầm bầm nói:
- Sẽ không thiếu của ngươi đâu.
Lại nhìn qua một chút, nhưng sau đó nhanh chóng trầm mê vào trong, rốt cuộc chẳng quan tâm tới tiệc rượu gì cả, tiệc rượu tàn, hắn đi lên kiệu, vừa ngồi vừa xem.
Hứa Tiên tiễn biệt mọi người, Bạch Tố Trinh đi ra nói:
- Hán Văn, ta không đi ra ngoài thì không tốt lắm!
Nhiều khách nhân đi tới như vậy, Hứa Tiên lại không cho nàng đi ra ngoài.
Hứa Tiên thừa lúc rượu hưng phấn, sờ sờ gò má của nàng, nói:
- Ngươi đi ra, chúng ta chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, không dám ói cười, nói không chừng còn có người thấp hương cầu phúc đấy.
Hắn cầm bàn tay của nàng, bàn tay trắng như tuyết. Hơi lạnh như ngọc.
Bạch Tố Trinh tránh né tay của hắn, nói:
- Nào có?
Hứa Tiên cười nói:
- Hiện tại ta hận không thể ôm ngươi vào lòng, Thanh Bạch nương nương chúc phúc phù hộ, phù hộ cho ta sớm ngày lấy nương tử về nhà.
Thời điểm chạng vạng tối, một âm thanh gõ cửa dồn dập, Hứa Tiên vội vàng đi ra mở cửa, Liêu Thu đỏ cả mắt, thở hồng hộc bắt lấy vai của Hứa Tiên, nói:
- Phía dưới, phía dưới đâu?
Nhìn thấy bộ dáng đọc sách cao hứng của hắn, nhưng khi phát hiện không có khúc dưới, giống như bị bổ một đao vào đầu, lập tức chạy đến Bách Thảo Viên hỏi khúc dưới.
Hứa Tiên nhún nhún vai nói:
- Thái giám.
Liêu Thu vội la lên:
- Thái, thái giám, có ý gì?
Hứa Tiên con mắt nhìn về phía nơi khác, nói:
- Chính là không có khúc dưới.
Liêu Thu như bị sét đánh, sắc mặt biến thành tái nhợt. Lảo đảo lui về phía sau một bước, nói:
- Ngươi lập lại lần nữa...
Hứa Tiên đảo mắt qua lại, mở tay ra, nói:
- Chính là thái giám!
Liêu Thu xông lên bắt cổ áo của Hứa Tiên.
- Hứa Tiên, lão tử liều với ngươi.
Hoàn toàn không quan tâm tới sự thật Hứa Tiên cao hơn hắn một cái đầu. Bạch Tố Trinh nghe tiếng đi ra, khuyên bảo một phen, Liêu Thu mới bình tĩnh trở lại.
Hứa Tiên nghĩ kế cho hắn, nói:
- Còn lại, ngươi tự thêm vào đi.
Con mắt Liêu Thu sáng ngời, chỉ vào Hứa Tiên nói:
- Hảo hảo hảo, Hứa Hán Văn. Xem như ngươi lợi hại!
Vội vàng đi về tu bổ phần dưới.
Bạch Tố Trinh khích lệ Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, cái kia, thái giám không tốt lắm đâu!
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, cầm công đức bài ra quan sát, lại tổn thất mấy ngàn công đức, công đức chính là cầu chúc của người dân, tổn thất công đức chính là bị vạn dân oán trách. Lại cảm khái, thái giám. Quả nhiên đúng là không tốt! Cũng may Liêu Thu về, sau khi mất ăn mất ngủ, đã bổ sung đoạn sau, biến thành một bản Tam Quốc Diễn Nghĩa mới, nếu không, công đức sẽ tiếp tục mất đi.
Hứa Tiên vươn tay xoa bóp gò má của nàng, cười nói:
- Yên tâm đi, nương tử, có một số việc, kiên quyết không thể thái giám