Thong dong trên mặt của Đường Minh Hiên lúc này đã biến mất, một ngón chỉ lên ngọn núi x xa.
- Vũ Sơn.
Vân Yên nhìn theo hướng hắn chỉ, liền đáp:
- Sơn đầu cái ảnh nhất trọng trọng, hảo vũ phiêu tùy đạm đãng phong. Tẩy xuất vân tấn chân vũ mị, lộ lai thạch cốt điệp thúy không.
Đường Minh Hiên lại chỉ vào một ruộng lúa gần đấy, ở đó có người nông dân thừa dịp vừa mưa đi ra cày cấy, nói:
- Vũ Điền.
Vân Yên nhìn tình cảnh kia ngâm xướng:
- Vũ dư tương ánh giá lâu lê, xử xử điền gia bố chủng tề. Thịnh thế niên lai cao trạch hậu, triêu hà trứ thải lục thoa huề.
Thần sắc Đường Minh Hiên ngưng trọng, không ngừng nghỉ chút nào, chỉ vào dòng nước sông Tiền Đường ở xa xa, đang có người thừa dịp nước dâng ra sông bắt cá.
- Vũ Thuyền.
Vân Yên cũng thuận miệng ngâm tụng.
- Viên danh hoan hỉ thụ vô ưu, thưởng vũ hoàn đăng liên diệp chu. Chử nhạn sa âu đa ý thú, u hoa tế thảo đãi thánh du.
Đường Minh Hiên như bắt được sơ hở, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hỏi:
- Cái gì gọi là "Viên danh hoan hỉ, thụ vô ưu"? Vân cô nương không thể làm thơ không hợp với tình hình, chẳng biết trong điển cố nào?
Thi từ ca phú của người xưa dựa vào điển cố mà làm, có khi một một câu thơ lại có tới mấy chục điển cố. Nếu dùng tốt điển cố. Đương nhiên sẽ càng thêm vinh quang, khúc ý lần sâu. Nhưng nếu dùng sai điển cố, sẽ bị chê cười.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua Vân Yên, một vị đại nho trên bình đài lên tiếng hỏi:
- Hứa... Vân cô nương, thỉnh ngươi nói ra câu này nằm trong điển tịch nào, khục khục, bằng không thì, xem như ngươi thua.
Ở đây có không ít học giả bác học uyên thâm, nhưng suy tư lại không nghĩ ra điển cố này là gì, thầm nghĩ: quả nhiên là dùng sai điển cố, chắc là dùng từ ngữ không chú ý ngôn từ, nhưng làm thế thì không hợp quy cách, xem như chịu thua. Nhưng liên tục làm thơ không ngừng, cho dù người có tư duy nhanh nhẹn cũng thất ý làm sai.
Vân Yên mỉm cười nói:
- Hai điển cố này nói về hoang vắng, chư vị chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái. "Viên danh hoan hỉ" xuất từ trong kinh phật, Phật Thuyết Lập Thế A Bì Đàm Luận, quyển thứ chín, hoan hỉ viên phẩm.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, hôm nay là đại sự nho gia lưu truyền hậu thế, ở đây đều là đệ tử nho gia danh sĩ tiếng tăm. Kinh phật đạo tạng chỉ được xem là bảng môn tả đạo, xếp vào gác xó, thậm chí còn bị coi là dị đoan tà thuyết. Nhưng trên thực tế điển tịch của hai nhà này, số lượng lại vượt xa kinh điển của nho gia, ai cũng không có khả năng xem tất cả những sách này một lượt.
Lão nho vội vàng nói:
- Ngươi... Ngươi nói là thật? Chúng ta sẽ tra, nếu là giả...
Vân Yên ngắt lời nói:
- Tiểu nữ tử mặc cho xử trí, nhưng lúc này cũng khích lệ chư vị nên xem nhiều sách một chút. Tránh những hiểu biết nông cạn đi ra bắt bẻ người ta, ngờ vực lung tung không có căn cứ.
- Tốt, xem như ngươi nói đúng, còn "Vô ưu thụ" thì sao?
Vân Yên mỉm cười, nói:
- "Vô ưu thụ" nha, nói là điển cũng là điển, nói không phải điển cũng không phải điển.
Đường Minh Hiên nói:
- Ngươi chớ có hàm hàm hồ hồ, muốn lừa dối vượt qua kiểm tra à!
Vân Yên vân vê bên tai lọn tóc,
- Ta nói là điển, thì điển này xuất từ Quá Khứ Hiện Tại Nhân Quả Kinh, trong đó viết: "Tháng mười thỏa mãn, vào buổi sáng ngày tám tháng hai. Phu nhân kia thấy một cây đại thụ trong vườn, tên viết Vô Ưu.", Đây là Thích Già viết, nghe đồn phật cũng được sinh ra dưới cây này, chư vị có biết không?
- Ta nói nó không phải là điển, vì trên đời thật sự có cây này, nhưng nó không sống ở Giang Nam, mà sống ở vùng có nhiều chướng khí như Nam Man, chư vị không biết cũng không có gì là lạ!
Tất cả mọi người á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trách chính mình đọc sách quá ít.
- Tốt!
Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt không hẹn mà cùng cao giọng nói, nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu đi chỗ khác.
Vân Yên nhìn bọn họ mỉm cười một cái, trong tươi cười của nàng, giống như mang theo cầu vòng sau cơn mưa, lại hỏi Đường Minh Hiên:
- Đường công tử, ngươi còn muốn tiếp tục không?
Loại thời điểm này, làm sao Đường Minh Hiên có thể buông tha chứ, những bài thơ bình thường không làm khó được hắn, động động ý niệm trong đầu, nói:
- Ta còn chưa ra đề mục "Vũ Thụ ", trong bài thơ của ngươi đã nói qua Vô Ưu Thụ, ta càng muốn ra đề thơ Vũ Thụ, nhưng trong bài thơ của ngươi không được phép có chữ "Thụ".
Hắn cũng biết lấy cớ như vậy hơi có chút gượng ép, nhưng thời điểm này vì thắng, cũng bất chấp mặt mũi. Những người xem khác lúc này không nói, lựa chọn trầm mặt.
Trong trường hợp đó Hồ Tâm Nguyệt đang muốn mắng to hèn hạ, Vân Yên đã có thành câu, ngân nga:
- Lục nhiễm yên quang vạn thiên chi, phương tân lược dạng lộng châu thì. Diệp ẩn thiền thanh truyện vũ thấp, quan hòe cung liễu vũ tân tư.
Mọi nơi càng lặng yên im ắng.
Trên trán Đường Minh Hiên đầy mồ hôi, hắn cảm thấy mình vào lúc này không phải đang ép Vân Yên đấu thơ, ngược lại còn bị nàng từng bước ép vào tuyệt lộ, vừa rồi đã nói trước, hắn hôm nay muốn đấu thơ với Vân Yên, đợi lát nữa mình cũng xuất ra mấy bài thơ, hơn nữa điều kiện cũng giống như vậy. Cắn răng nói:
- Ta còn chưa ra "Vũ Thiền ", ngươi ngâm cho ra, ta muốn ra đề mục Vũ Thiền, trong thơ không được mang theo chữ "Thiền".
Vân Yên cười lắc đầu, sau đó liền đọc lên.
- Hạ nhật lai minh hậu hữu thường, sơ đồng lưu hưởng ý ngang dương. Văn thanh tri thị cam lâm túc, phồn âm tảo dĩ thắng sanh hoàng.
Ánh mắt khắp nơi nhìn về phía Vân Yên đã cải biến, có người cảm thấy, nàng chỉ có thể làm ra vài bài thơ, có vài phần mỹ mạo giả làm tài nữ, nhưng hôm nay ai cũng không thể nghĩ như vậy. Tri thứ và tài học như thế này, ở đây có bao nhiêu người làm được đâys?
Đường Minh Hiên đã không cần nhiều lời nữa, Vân Yên vừa dứt lời liền quát lên:
- Vũ Hà.
Vân Yên không nghĩ ngợi, đọc:
- Vũ trung hoa tự lạc shen tư, lăng ba toái bộ khởi yếm trì. Yên lũ minh mông thùy mạc xử, hồng trang ỷ đãi chính kỳ thì.
Quả nhiên trong thơ không có mang theo chữ "Hà".
Đường Minh Hiên chỉ vào một tòa nhà trên bờ sông.
- Vũ Lâu.
Vân Yên tập trung suy nghĩ rồi ngâm nga:
- Quỳnh lâu bách xích ỷ lan kiền, cao xử phong đa lục nguyệt hàn. Viễn sắc không mông đương hạm nhập, phong loan vũ quá lục mãn sơn.
Bỗng nhiên Đường Minh Hiên cười ha ha, nói:
- Ngươi sai!
Vân Yên hỏi:
- Ta sai ở đâu?
Đường Minh Hiên gấp khó dằn nổi nói:
- Trong thơ của ngươi mang chữ "Lâu"!
Vân Yên mỉm cười nói:
- Đường công tử trước đó chưa từng yêu cầu a, tại sao khong được mang chữ "Lâu"?
Đường Minh Hiên khẽ giật mình, dập đầu nói lắp ba:
- Ta... Ta sớm đã...
Lão tiên sinh trên khàn đài cũng không nhịn được, nhíu mày hỏi:
- Đường công tử, còn muốn tiếp tục không? Đã chín bài thơ!
Cho tới bây giờ đã tới nước này, ra đề mục cũng nhiều thế, đã không thể ra nữa.