Trong mắt có hào quang chờ mong.
Lúc này, một đám mây đen che phủ ánh trăng, cho nên bầu trời tối lại, trên đài, cũng tối sầm xuống.
- Cái này...
Phan Ngọc do dự, muốn chuộc thân cho Thường Hi, nhưng phải được ông chủ chân chính của Phù Dung Viên đồng ý, nhưng đây là chuyện không thể nào, mặc cho ai cũng không chịu dễ dàng buông tha cây rụng tiền của mình, tại Hàng Châu dựa vào thế lực của Phan gia, đương nhiên có thể dễ dàng chuộc thân cho Vân Yên, nhưng ở kinh thành thì không đơn giản như vậy.
Gần đây đã truyền ra tiếng gió, Cạnh Hội Hoa Xân tiếp theo của Phù Dung Viên, Thường Hi sẽ lên đài.
Cái gọi là Cạnh Hội Hoa Xuân chính là lúc kỷ nữ phải phá thân, bày ra dáng người, dung mạo và tài nghệ xuất chúng của mình ra cho người ta xem, cho tất cả khách quý trả giá cao, người trả giá cao nhất sẽ có được trong trắng của kỹ nữ, sau khi trải qua lần hội này, thì nàng không còn giữ mình trong sạch được nữa, lại thấy Thường Hi tâm thần đại loạn, xem ra là thật.
Thần sắc chờ mong của Thường Hi biến thành ảm đạm, lại từ ảm đạm hóa thành cô tịch, nói:
- Là Thường Hi làm cho Phan công tử khó xử, Thường Hi xin cáo lui.
Trong nháy mắt lại hóa thành tiên tử băng lãnh, trong mắt đã hiện ra một cổ quyết tuyệt.
Trong sát na nàng quay người đi, Hứa Tiên nói:
- Thường Hi cô nương, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi.
Trong lòng của hắn đã có lập kế hoạch, chuộc không được, vậy thì đoạt ra, mang đi là được, tuy an bài có rất nhiều phiền toái. Nhưng phiền toái cũng chỉ là sau đó mà thôi.
Thường Hi kinh ngạc xoay đầu lại, đã thấy Hứa Tiên dùng ánh mắt khẳng định nhìn mình, khuất thân nói:
- Đa tạ Hứa công tử.
Tâm tình tuy khẩn thiết, nhưng cũng không tin Hứa Tiên thật sự có đủ khả năng giúp nàng.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi không cần hoài nghi, hắn đã nói có thể giúp ngươi, thì sẽ làm được, ngươi trở về chờ là được.
Thường Hi thấy Phan Ngọc cũng khẳng định như thế, cũng tin tưởng, vội vàng hành lễ nói:
- Nếu Hứa công tử có thể cứu Thường Hi ra khổ hải, ta... Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Nàng vốn định nói muốn lấy thân báo đáp, làm nô tỳ, nhưng với tính tình của nàng, chung quy không cách nào nói ra những lời này, bởi vì nàng không có thẻ đánh bạc, dù sao đến lúc đó cũng chỉ có con đường ủy thân cho hắn, cũng không cần nói thêm cái gì.
Hứa Tiên nói:
- Cũng không cần ngươi báo đáp, ai, tính toán, đến lúc đó rồi nói sau! Tại đây gió lớn, ngươi mặc đơn bạc, nên đi vào nhanh đi.
Hôm nay mình tới đây lần đầu tiên, hoa khôi của Phù Dung Viên biến mất, không khỏi làm cho người ta hoài nghi. Hắn chuẩn bị chờ thêm hai ngày, liền trực tiếp đem Thường Hi lén ra ngoài, đến lúc đó lại cho Phan Ngọc an bài cho nàng là được.
Thường Hi thấy bộ dáng tự tin của hắn cũng bình tĩnh trở lại, trong khoảng thời gian ngắn giống như tìm được chỗ dựa, tâm thần của nàng mấy ngày nay vô cùng hỗn loạn, ánh trăng xuyên qua mây đen, lại lộ ra ánh sáng màu bạc chói lọi, nước mắt trên mặt của nàng chảy dài, tràn đầy sáng rọi.
Cảm kích nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Vậy Thường Hi sẽ đợi tin lành của Hứa công tử.
Thi lễ thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Trắng sáng phía chân trời, lại một lần nữa tiến vào trong mây đen.
Con mắt của Phan Ngọc có chút nheo lại, Vân Yên thì mở to mắt phượng nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm thấy không được tự nhiên, nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, tuyệt đối không như các ngươi tưởng tượng đâu!
Hắn tự nhận mình không có khao khát mỹ nữ tới mức như các nàng suy nghĩ.
Vân Yên rất tri kỷ nói:
- Phu quân, ngươi cao hứng là tốt rồi, ta cũng không ngại nhiều thêm muội muội.
Phan Ngọc cũng rất sáng lạn. Nói:
- Đúng vậy a, hoàn toàn không cần cân nhắc tới chúng ta đâu.
Hứa Tiên thở dài thật sâu, nói:
- Biết rõ không tín nhiệm nam nhân của mình sẽ có kết cục gì không?
- Cái gì?
Hứa Tiên hung ác nói:
- Buổi tối các ngươi sẽ biết rõ!
Vân Yên vô ý thức bảo vệ bờ mông, Phan Ngọc mở quạt xếp ra, ngạo nghễ nói:
- Ngươi dám!
Quạt cây quạt, rõ ràng là che dấu bất an trong nội tâm của mình.
Góc đông nam của Tử Vân Lâu, chẳng biết lúc nào có một đạo thân ảnh màu trắng, đứng dưới chân quan sát Phù Dung Viên, cười hì hì, nói:
- Thật náo nhiệt ah! Nếu như có một mồi lửa, chẳng phải sẽ càng náo nhiệt hơn sao?
Bộ dáng tươi cười tủm tỉm, giống như tiểu hồ ly trộm gà. Vào lúc này giơ tay nhấc chân, cũng sinh ra mị lực.
Bỗng nhiên hô hấp của nàng rối loạn, nhãn châu đáng yêu xoay động, cái đầu đang ngửi ngửi tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc chóp mũi nhìn lên đỉnh câu nhất của tòa lầu, trong mũi phun ra một ngụm khí trắng, nói:
- Hừ, là mùi thúi của hai gia hỏa kia.
Nàng không khỏi mài mài hàm răng bén nhọn.
Ồ, dường như có cái gì khác? Là mùi của sói, chẳng lẽ ba gia hỏa kia nhập thế rồi sao?
Nàng cười rộ lên, đến đây đi, loạn đi, càng loạn càng tốt, một đám người giết tới giết lui chơi mới nhất.
Nhưng hiện tại còn cần một chút đồ vật phải chuẩn bị, đơn đả độc đấu không phải yêu thích của nàng, hơn nữa khó có được một lần hạ giới, tên khốn kia là chuyện nhỏ, hảo hảo vui đùa một hồi mới tốt.
Nàng nhanh chóng tìm được chuyện khiến nàng thú vị, nàng nhìn thấytrong những ngọn đầu dầu huy hoàng của Phù Dung Viên, che dấu bóng tối thật sâu, Tử Vân Lâu nguy nga, chôn sâu những câu chuyện cũ sắp quên mất. Có lẽ thi hài đã hóa thành tro bụi, nhưng oán hận thì không cách nào tiêu tán theo thời gian, chỉ biết càng ngày càng sâu, càng áp cũng lệ.
Hận, vĩnh viễn còn khó quên hơn yêu.
Lúc này, rất nhiều bồi bàn đang mang bàn đi lên đài. Đang thu dọn yến hội.
Tam hoàng tử dẫn mọi người rời khỏi đài, Hứa Tiên vừa hỏi mới biết, Thường Hi đang muốn biểu diễn vũ điệu dưới ánh trăng, đây là một trong những tuyệt nghệ của Thường Hi.
Trong mắt tam hoàng tử đã có vài phần men say, cầm kim bôi, cười nói:
- Đối với rượu và ca vũ, chính là nhã hứng của Tào Mạnh Đức. Nay chúng ta tụ tập, càng vượt qua người xưa, mà Trích Tinh Đài này cao hơn cả Đồng Tước Đài. Lại ngắm mỹ nữ múa dưới trăng, so với Tào Mạnh Đức, còn cao hơn vài phần, đến, bổn hoàng tử kính chư vị một ly.
Hứa Tiên âm thầm nhíu mày, bởi vì tam hoàng tử rất có tâm của bá vương, lại lấy mình so sánh với Tào Mạnh Đức. Nhưng mà, tuy mình không hiểu xem bói, thực sự cảm giác ra ví von này có rất nhiều không ổn, Tào Mạnh Đức đại yến Trường Giang, sau khi hoành giáo làm thơ, lập tức đại bại ở Xích Bích.
Nhưng tam hoàng tử đang có cao hứng, mọi người chỉ là nhao nhao hòa cùng, ai đi trêu chọc hắn. Tam hoàng tử nguyện làm Tào Tháo, bọn họ cũng không muốn làm Lưu Phúc.
Sau đó Thường Hi đổi vũ phục đi ra. Kỹ thuật nhảy được xưng tụng là cực đẹp, có lẽ bởi vì nàng không còn phiền não, trong nội tâm vui sướng, múa càng tận hứng.
Nhưng trong nội tâm của Hứa Tiên, đã sớm có được nữ tử múa dưới trăng rồi, ngày đó Tiểu Thiến múa dưới ánh trăng, đến nay nhớ lại vẫn có cảm giác kinh diễm. Xem tình cảnh này, không khỏi nhớ tới Tiểu Thiến ở xa ngàn dặm, tâm tình nhất thời kích động.