Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên cố gắng dùng ý chí ngoan cường chống đỡ thế công của Nhiếp Tiểu Thiến, ngậm miệng liều mạng lắc đầu. Chủ yếu là hắn hoàn toàn không cách nào hình dung được tới khi Bạch Nương tử xuất hiện thấy bên cạnh hắn có một nữ quỷ xinh đẹp sắc mặt sẽ như thế nào.

- Tiểu Thiến đã vô liêm sỉ gọi tướng công, hôm nay bị chàng cự tuyệt, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

Hai hàng nước mắt rơi lã chã, Tiểu Thiên bi thương nói không nên lời.

Hứa Tiên vội vàng nói:

- Đừng đừng đừng, ta không có ý này.

Nhất thời cũng quên mất, quỷ chết kiểu gì đây? Chẳng qua bộ dáng của Tiểu Thiến thực sự rất có sức sát thương.

Tiểu Thiến đổi chủ đề:

- Tướng công muốn cứu vị Ninh phu nhân kia sao?

Hắn vội vàng thuận thang mà bước xuống:

- Đúng, chúng ta nói chuyện chính đi, nàng có cách gì không?

Tiểu Thiến gật đầu:

- Chỉ cần một viên xá lợi là đủ.

Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy dưới bậc thang không phải mặt đất bằng phẳng mà là một hồ nước, cẩn thận hỏi:

- Cái đó… có thể cho ta mượn một viên được không?

- Mạng của Tiểu Thiến là tướng công cho, chỉ một viên Xá lợi tính là gì?

Tiểu Thiến dễ nói chuyện ngoài dự tính, nhưng vô tình Hứa Tiên đã không cách nào phản đối hai chữ “Tướng công” rồi. Tiểu Thiến thầm cười hì hì trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn u buồn.

- Vậy chúng ta nhanh đi cứu người đi!

Tiểu Thiến hơi sẵng giọng:

- Tướng công, khuya thế này rồi, bệnh của Ninh phu nhân cũng không phải bệnh cấp tính. Ngày mai cứu cũng không muộn!

Hứa Tiên sờ sờ đầu:

- Là ta nóng lòng.

Tiểu Thiến u oán nói:

- Tướng công có vẻ rất hâm mộ Ninh công tử!

Hứa Tiên cười khổ, đây là ghen sao? Nghĩ một lát, cười nói

- Đúng là có hơi hâm bộ! Có thể tìm được người trong tâm mình giữa biển người mênh mông là một chuyện may mắn cỡ nào!

Tiểu Thiến vội vàng nói:

- Tiểu Thiến cũng có thể giống như Ninh phu nhân!

Hứa Tiên sửng sốt bật cười:

- Không phải ta có ý này. Đương nhiên ta bội phục Ninh phu nhân, nhưng cũng không muốn tìm một nữ tử như vậy làm vợ. Người thích hợp với mình mới là tốt nhất, ta không phải Ninh Thái Thần, người muốn đợi cũng là Hứa phu nhân.

Tiểu Thiến ngẩn ngơ, những lời này của Hứa Tiên chẳng hiểu sao lại khiến cho nàng hơi động tâm, hiếu kỳ hỏi:

- Vậy tướng công đợi người thế nào?

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Hứa Tiên là Bạch nương tử, nhưng vừa nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn chưa khô nước mắt trước mặt, đột nhiên lại hơi mờ mịt. Người kia thích hợp với mình sao? Không, người kia ôn nhu như vậy đại khái có thể thích hợp với tất cả nam tử, nhưng mình thật thích hợp với nàng sao? Không thể nào chỉ đơn thuần từ góc độ của mình mà suy nghĩ nhìn nhận vấn đề. Cuối cùng cười khổ một tiếng:

- Ta cũng không biết nữa! Được rồi, đừng nói nữa, nàng thì sao? Nàng chuẩn bị theo ta về Hàng Châu, sau đó thì sao?

Tiểu Thiến lập tức thề son sắt:

- Tiểu Thiến sống là người của tướng công, chết là ma của tướng công.

Hứa Tiên nhìn bộ dáng thành thật của nàng, không tự chủ được vươn tay chạm vào tóc nàng, cười nói:

- Chớ ngốc nghếch thế, nàng là của chính mình.

-A?

Tiểu Thiến khe khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, cho tới bây giờ vẫn chưa ai nói với nàng như vậy.

Hứa Tiên ôn hòa cười cười:

- Nếu tạm thời không có chỗ nào ở, không có chuyện gì làm, thì ở bên cạnh ta nhé!

Hắn có thể nhìn ra được tiểu tâm tư đó của nàng, nàng tựa như một đóa hoa nho nhỏ liều mạng bung hết gai ra, dường như có thể tự bảo vệ mình, nhưng thực ra lại vô cùng yếu đuối.

Hứa Tiên nói xong cũng đi vào trong nhà.

Tiểu Thiến ấp úng nói:

- Vậy, ta có thể gọi chàng là tướng công sao?

Hứa Tiên dừng bước, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói:

- Tùy nàng vậy!

Tu luyện chỉ là vì không muốn bị khi dễ, thành sẽ rời Lan Nhược tự, nhưng tới bây giờ hết thảy đều không có, tu luyện là vì cái gì? Một trận đại hỏa khiến cho chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Không có cha mẹ, không có bà ngoại, từ khi chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên, hoàn toàn có thể tùy ý mình lựa chọn con đường ngày mai, nhưng đường ở đâu? Không tự chủ được lại muốn lệ thuộc, cơ hồ khó nhìn nổi mà gọi một tiếng “Tướng công”, tâm tình bất an rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại một chút, chính mình lại một lần nữa an định lại vận mệnh phiêu phiêu kia, một con đường giúp chồng dạy con bày ra trước mắt.

Nhưng hắn vẫn cự tuyệt, chẳng lẽ vì mình không đủ đẹp? Không, thì ra hắn hoàn toàn hiểu được sự bất an và bàng hoàng của mình. Dù cho ngượng ngùng nhưng thâm tâm cũng bình tĩnh lại.

Đã qua Đông chí, thời tiết lạnh hơn, Hứa Tiên để nguyên quần áo đi ngủ cũng cảm thấy hơi lạnh. Đối với Nhiếp Tiểu Thiến, không thể nói là không động tâm, nhưng lợi dụng khi đối phương khó khăn nhu nhược có lẽ chính là pháp bảo của Tình thánh đối phó với nữ nhân, nhưng hắn hơi khinh thường. Bởi vì hiểu, cho nên thương tiếc. Hắn không phải người theo chủ nghĩa nữ quyền, ngược lại còn có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng vẫn hy vọng một nữ tử như vậy có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình. Huống chi, hắn là một lòng một dạ muốn thủ tiết chờ nương tử tương lai.

Hứa Tiên từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện, một trận đánh ở Lan Nhược Tự, ánh sáng trong hồn phách kia của mình tựa hồ như lại càng súc tích thêm vài phần.

Tiểu Thiến đi vào gian phòng lấp lánh sắc vàng kia, nhìn khuôn mặt đang ngủ say, đột nhiên nhớ tới bộ dáng đỏ mặt của hắn. Hì hì, Tướng công cũng không phải chính nhân quân tử như Ninh công tử nhỉ! Chẳng qua là giống như Hứa Tiên, mặc dù Ninh công tử tốt, nhưng nàng không thích.

Người ta muốn đợi là ai?

Rạng sáng ngày thứ hai, có tiếng động ồn ào đánh thức Hứa Tiên. Đôi vợ chồng kiểu mẫu Ninh Thái Thần lại đang cãi nhau, nguyên do cũng là y không muốn quay về học viện, một lòng muốn ở nhà với thê tử, Ninh mẫu cũng có ý này, nhưng Ninh phu nhân kiên quyết không chịu, muốn Ninh Thái Thần lấy công danh làm trọng.

Nhưng chuyện y đã quyết không phải người khác có thể dễ dàng thay đổi, hai người căng thẳng. Ninh Thái Thần xin lỗi Hứa Tiên:

- Sợ rằng Hứa Tiênngươi chỉ có thể một mình lên đường, xin tiên sinh cho ta nghỉ. Thân thể chuyết kinh như thế, trong nhà thật sự cần có người chiếu cố.

Hai mắt thâm xì, hiển nhiên tối qua ngủ không ngon.

Ninh phu nhân từ trong phòng đi ra ngoài, cả giận nói:

- Ninh Thái Thần, nếu chàng còn nghĩ thiếp là thê tử của chàng thì nhanh thu dọn đồ đạc lên đường đi.

Nhưng y chỉ thản nhiên nói:

- Chuyện của nam nhân, nàng không cần quan tâm.

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Hứa Tiên vội vàng nói:

- Ninh huynh, ngươi biết ta hiểu chút đạo thuật, đêm qua ta đã nghĩ ra một cách, có lẽ có thể trị lành bệnh cho tẩu tẩu.

Ninh Thái Thần đang ngồi trên ghế đứng phắt dậy túm chặt vi Hứa Tiên hỏi:

- Thật không?

Sắc mặt chỉ còn nửa phần bình tĩnh, mừng như điên, nghi ngờ, lo lắng, đủ các cảm xúc phức tạp dâng đầy khuôn mặt chính trực đó.

Hứa Tiên bị bóp vai phát đau, khẳng định:

- Có bảy tám phần nắm chắc.

Ninh Thái Thần biết mình vô lễ, vội để cho Hứa Tiên chữa bệnh cho thê tử, nhưng Ninh phu nhân lại cự tuyệt:

- Ta không trị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK