Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên thở dài nói:

- Để ta cân nhắc một chút.

Yến Xích Hà cũng không nhiều lời, không khuyên bảo Hứa Tiên. Hứa Tiên trở về phòng, lại nghe trong phòng của Vân Yên có tiếng người, tiến lên nghe, chỉ nghe âm thanh của Ngạc Nương, nói:

- Vân cô nương, nghe ngươi tự xưng, chính là thiếp thân của Hứa Tiên.

Vân Yên đối với Ngạc Nương làm chậm trễ đại kế ăn ngủ của nàng, nên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt mang theo vui vẻ và ôn hòa, nói:

- Vâng.

Ngạc Nương nói:

- Hắn có từng khi dễ ngươi, hoặc là phòng lớn trong nhà khi dễ ngươi không. Ngươi không phải sợ, cứ nói với ta, ta giúp đỡ ngươi báo thù.

Tuy hôm nay Thanh Loan bị Yến Xích Tinh thu làm đồ đệ, nhưng nàng lại nhắm vào mục tiêu khác, Vân Yên. Vân Yên tu thành căn cơ, lại có tư thái diễm mị, nàng rất chú ý.

Vân Yên hữu lễ cười cười, nói:

- Phu quân ta rất lợi hại, sợ ngài đánh không lại hắn. Ta còn có tỷ tỷ còn lợi hại hơn phu quân gấp mười lần, chỉ sợ Yến đại hiệp cũng không phải là đối thủ. Ta khuyên ngài nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.

Ngươi còn đứng đó làm gì, đừng chậm trễ bà cô ngủ.

Lông mi Ngạc Nương nhảy lên, có tức giận, nói:

- Ngươi làm thiếp thất, có cái gì vui vẻ chứ, ta có thể mang ngươi thoát ly khổ hải, còn có thể dạy cho ngươi bổn sự, không cần ăn nhờ ở đậu.

Nhưng nàng không biết, tính tình của Vân Yên rất lười, học tập khiêu vũ cũng là vì không có lý tưởng, tuy lăn lộn ra "Phượng Vũ Cửu Thiên", nhưng khi gả cho Hứa Tiên, không có luyện tập qua một lần. Làm gì cam tâm tình nguyện cả ngày múa đao múa kiếm chứ. Đang muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Ngạc Nương trước mặt đang giật mình.

Hứa Tiên ở ngoài phòng quát:

- Đi ra cho ta!

Dám chọc gậy bánh xa, đào góc tường của lão tử. Âm thanh quát lớn này còn dùng Đại Lôi Âm Thuật, người bên ngoài không nghe thấy, nhưng rơi vào trong tai của Ngạc Nương, lại giống như sấm sét giữa trời quang.

Ngạc mẹ đứng lên, đẩy cửa đi ra, nói:

- Nữ nhân chúng ta nói chuyện riêng, ngươi quan tâm làm gì?

Nhưng Vân Yên ở sau lưng nói một câu, lại làm cho nàng suýt nữa trượt chân.

- Phu quân cứu ta!

Quay đầu lại hung hăng liếc Vân Yên, Vân Yên vui cười mà chống đỡ.

Hứa Tiên đang suy nghĩ chuyện của Thanh Loan, nỗi lòng cũng có chút không tốt, giận dữ nói:

- Chớ làm việc này, bằng không thì...

Ngạc Nương cười lạnh, nói:

- Bằng không thì thế nào?

Hứa Tiên nói:

- Bằng không thì phải dạy ngươi đạo làm khách!

Ngạc Nương nói:

- Không ngại thì nên dạy lúc này đi.

Há miệng nhổ ra, một cây châm đỏ bắn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên thò tay bắt trường châm. Trong nội tâm Ngạc Nương vui vẻ, lại dám dùng tay bắt, phải đâm rách tay của ngươi, giáo huấn ngươi một chút. Nhưng cho dù nàng thúc dục thế nào, thì không cách nào khống chế trường châm thoát ra khỏi tay của Hứa Tiên.

Những ngày này, Hứa Tiên tu luyện thân thể, đã tốn hao hơn mười vạn công đức, cho nên khí lực trong tay hơn thiên quân vạn mã, hơn nữa Kim Thân hộ thể, căn bản không sợ kim tinh chi khí trên trường châm. Mặc cho trường châm rung rung thế nào, chỉ cười lạnh nhìn Ngạc Nương đầu đầy mồ hôi.

Vân Yên cười nói:

- Ta nói ngươi không phải đối thủ của phu quân ta mà.

Ngạc Nương không có trường châm, giống như lão hổ bị nhổ răng, không có cách nào. Cắn răng một cái không quan tâm, dùng tay không đánh tới. Hứa Tiên không tránh không né, song chưởng của nàng đánh lên người của Hứa Tiên, giống như ném đá vào biển rộng. Không một chút phản ứng. Hứa Tiên dùng ánh mắt khinh thường, nàng cang tức điên lên, liên tục huy chưởng. Tuy nhiên cũng vô dụng.

Yến Xích Hà ngồi ở trong phòng, có cảm giác gì đó, thở dài một tiếng, tu hành vốn là thiên ngoại hữu thiên. Ngươi cần gì phải tự mình đi tìm khổ chứ?

Ngạc Nương vô lực thở hổn hển, ánh mắt nhìn Hứa Tiên như quái vật, thầm nghĩ: không có khả năng, làm sao có thể tu luyện da thịt cứng rắn như phi kiếm chứ? Hứa Tiên vứt trường châm lên mặt đất, nói:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Ngạc Nương oán hận nhìn Hứa Tiên. Thu hồi trường châm, màn đêm buông xuống đã mang theo Trương Ngọc Đường chuyển ra sân nhỏ của Hứa Tiên.

Vân Yên cười nói:

- Phu quân thật là lợi hại a!

Mị nhãn như tơ, âm thanh như nước. Tán thưởng từ đáy lòng, nam nhân nghe thấy, xương cốt cũng nhẹ đi mấy cân. Nhưng Hứa Tiên nói:

- Loan nhi đâu rồi?

Vân Yên sững sờ.

- Xảy ra chuyện gì?

Màn đêm buông xuống, Hứa Tiên tìm được Thanh Loan, nói chuyện với nàng một phen. Thanh Loan chỉ nằm trong ngực của hắn, rơi lệ không nói, Hứa Tiên cùng Vân Yên khuyên giải thế nào cũng vô dụng, làm cho Hứa Tiên vô cùng đau đầu. Cuối cùng Thanh Loan nói:

- Ca, ngươi nghĩ tới ta thế nào?

Hứa Tiên vuốt trán của nàng, nói:

- Ta muốn cho ngươi làm chuyện mình ưa thích.

Trong mắt tràn đầy ôn nhu, hôn lên trán của nàng, lại nói với nàng:

- Đi ngủ sớm đi!

Rồi sau đó Thanh Loan đi theo Yến Xích Hà học kiếm thuật, lúc học kiếm rất chuyên chú, làm cho Yến Xích Hà rất thoả mãn. Nhưng thời điểm nhàn hạ, lại ngây ngốc không có tinh thần. Cho nên bảo nàng đi luyện kiếm cùng với tiểu Dã.

Vân Yên thì hành tung quỷ bí, thường xuyên một người chạy ra ngoài, rồi sau đó mang theo nụ cười thần bí trở về. Mấy ngày sau, Ngạc Niên đi tới. Cũng không cho Hứa Tiên sắc mặt tốt, nhưng đối với những người khác thì tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là đối với Yến Xích Hà, mỗi ngày đưa cháo tới, thường xuyên đưa cháo cho Yến Xích Hà, càng làm cho Hứa Tiên không rõ.

Bạch Tố Trinh cũng đi bái kiến Yến Xích Hà cùng Ngạc Nương, Yến Xích Hà không còn lời nào để nói, trong nội tâm Ngạc Nương nhớ tới lời của Vân Yên, nhìn sang Hứa Tiên, thật sự tìm không ra hắn có cái gì khiến người ta ưa thích a.

Những ngày này, trong Cừu Vương Phủ cũng dần dần thay mới, có vài phần bộ dáng của tân hôn. Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh tự tay dán chữ "Hỉ", không cần pháp lực, cũng không muốn người bên ngoài hỗ trợ. Không phải rất náo nhiệt, nhưng chỉ cần thấy nụ cười trên môi của nàng, thì ai cũng rõ nàng đang rất vui vẻ.

Bạch Tố Trinh hỏi chuyện Thanh Loan, Hứa Tiên cũng chỉ thở dài:

- E là mỹ nhân không chịu rời đi.

Nhưng đầu của hắn bị Bạch Tố Trinh gõ nhẹ một cái.

- Ba hoa.

Hứa Tiên nói:

- Mới một ngày không thấy, toàn bộ tuyệt chiêu của tỷ tỷ ta bị ngươi học rồi.

Bạch Tố Trinh cười, niết lỗ tai của hắn, nói:

- Tỷ tỷ bảo ta phải trông chừng ngươi thật tốt.

Bộ dáng ôn nhu, ngoài mạng trong yếu, thật là không có bộ dáng "Hung ác" của Hứa Kiều Dung, càng giống hiền thê hơn.

Hỉ phục đỏ thẫm đã chuẩn bị thật tốt, nhưng nàng không chịu mặc cho hắn xem, nhất định phải đợi đến lúc đại hôn mới được, khi đó cũng chịu thay bộ quần áo trắng ngàn năm không thay đổi.

Những ngày này, sinh hoạt của Hứ Tiên vô cùng yên tĩnh, không có yêu ma quỷ quái, không có thư sinh kiếm khách, chỉ có hai phu thê đang trang trí căn phòng đại hôn của bọn họ.

Thu ý càng đậm.

Mùa thu chính là mùa vui vẻ và chia ly, tư vị của mùa thu rất phức tạp, Thanh Loan vẫn quyết định muốn theo Yến Xích Hà học kiếm. Hứa Tiên ôm lấy Vân Yên, nhìn phi kiếm đang biến mất trên bầu trời, gió thu gào thét, nhất thời không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK