Pháp Hải trầm giọng nói:
- Đã minh bạch, thì cũng nên gọi một tiếng sư phụ. Chờ ngươi chừng nào rống được một tiếng như thế, tai nghe không nghe thấy coi như nhập môn. Đến lúc đó vi sư có khảo nghiệm khác cho ngươi.
Đại Lôi Âm Thuật này chính là hết thảy cơ bản của ngôn chú, còn Phật môn tiếp xúc che giấu hắn. Pháp Hải không có tư tàng, nhưng một ngày kia thật muốn học đại Quang Minh Chú, còn tưởng là có khảo nghiệm khác, Pháp Hải cũng muốn tiến hành theo chất lượng dẫn Hứa Tiên nhập môn.
Hứa Tiên thấy Pháp Hải thiệt tình truyền thụ thì không khỏi nhíu mày hỏi:
- Nếu là có một ngày, đạo của tại hạ khác với đạo của đại sư thì ta nên làm như thế nào?
Pháp Hải lên tiếng cười nói:
- Ta là người xuất gia, há lại chấp nhặt như vậy. Nếu như ngươi đi con đường khác thì lão nạp thì chúng ta sẽ tới luận một phen, nếu là luận không rõ, thì so sánh với nhau. Lão nạp chắc chắn nhốt ngươi ở trong cái chuông lớn, rống lên bảy bảy bốn mươi chín thanh âm, xem ngươi ngộ hay là không ngộ.
Hứa Tiên không nói gì, nắm đấm lớn chính là đạo lý ah! Sau đó lại bật cười, hòa thượng sảng khoái khá lắm, người tu hành không phải là như thế ấy ư, chỉ cần có một cái đạo đủ lớn, muốn có thể đi được rất xa thì nhất định có một nắm đấm đầy đủ sức mạnh. Đến lúc đó không cần nói nhảm, một lần là được rồi, không có gì không cần hiểu. Nhưng hòa thượng này sảng khoái nói như vậy tức còn xảo trá, nói rõ muốn khi dễ chính mình tu hành thời gian ngắn, lực nông cạn.
Hứa Tiên cất cao giọng nói:
- Tốt, sư phó, tương lai thì hãy xem đạo của ta có thể hơn ngươi hay không.
Trong lòng Hứa Tiên còn thầm nghĩ: ngươi khi dễ ta lực mỏng, ta lại muốn lấn ngươi ít người. Đến lúc đó với ngươi " luận đạo " đương nhiên không phải mình ta. Ta cùng Tiểu Bạch, lại tiểu Thanh đánh ngươi thành đầu heo.
Hai nguời nhìn nhau cười cười, ai cũng đều có tâm tư, tuy nhiên cũng cảm thấy thoả mãn. Hứa Tiên là vì đã lấy được pháp môn có uy lực, chân chính có chiến lực của mình. Còn Pháp Hải tức thì là vì lập thành danh phận thầy trò tương lai cũng tốt cho việc quản thúc Hứa Tiên.
Về phần vấn đề quản thúc không được Hứa Tiên thì hắn không hề nghĩ ngợi qua, hắn này hơn một nghìn năm cũng không phải ăn cơm trắng. Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn không thể dùng sức mạnh, tính tình của Hứa Tiên cũng tuyệt không phải dùng sức mạnh có thể bức bách được, còn cần nhịn quyết tâm đến cùng để dẫn đạo hắn. Để cho một thanh niên không có nhận thức, lạc trong hồng trần vào cửa phật quả thực không khó. Chính mình năm đó cũng qua tuổi thanh niên mới bắt đầu thanh tu. Nhưng vô luận như thế nào, bởi vì nhân đã gieo xuống rồi, chỉ đợi ngày sau kết quả là được. Mà thời gian, hắn có rất nhiều.
Hứa Tiên đi ra khỏi cửa phòng, ánh nắng ôn hòa chiếu lên người.
Phan Ngọc đi tới nói:
- Xem ra là học xong.
Hứa Tiên cười ha ha nói:
- Đó là tự nhiên, chỉ chờ ta luyện được tuyệt thế pháp môn thì sẽ cho lão....sư phó biết được Hứa Tiên ta không phải mặc hắn thích nặn bóp kiểu gì cũng được.
Phan Ngọc liếc hắn thật sâu, lại thở dài nói:
- Ngươi thật sự quyết tâm phải đi đạo này sao?
Hứa Tiên phất phất tay nói:
- Yên tâm đi, lực lượng chỉ thủ đoạn, không cần cố ý tôn sùng, cũng không cần chuyên môn hạ thấp. . Đều xem ta điều khiển như thế nào mà thôi, chỉ cần quyết tâm không đổi thì tu cái gì chẳng lẽ lại có khác biệt.
Phan Ngọc lo lắng nói:
- Ai cũng cho là mình sẽ không cải biến, nhưng oái tâm tính toán như thế nào thì không thể khống chế nổi.
Thật giống như ta không nghĩ tới gặp được ngươi, càng thêm khống chế không nổi mình như bây giờ.
- Vậy thì ta sẽ dựa vào ngươi.
Hứa Tiên cười nói.
- Dựa vào ta?
Phan Ngọc kinh ngạc hỏi lại.
Hứa Tiên nhìn qua màu xanh mơn mởn trên ngọn cây, ánh mặt trời đang chiếu ở nơi nào.
- Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ minh bạch chính mình nên làm người như thế nào. Nếu quả thật chạy đến thâm sơn lão Lâm tu cái bốn mươi năm mươi năm, đi ra xem xét giai nhân bằng hữu đều toàn bộ chết sạch, trong lòng không thay đổi mới là lạ.
Một câu nói kia của Hứa Tiên đại khái khái đem rất nhiều người tu hành đều mắng.
Phan Ngọc cười nhạo một tiếng khiến bách hoa thất sắc, móc ra hai tờ thiệp mời mạ vàng tinh xảo nói:
- Vừa vặn có người mời ngươi uống hoa tửu, để cho Hán Văn ngươi nhận thức nhiều hơn mỹ hảo thế tục, miễn cho ngày nào đó thực nghĩ không ra, chạy đến trong núi sâu làm dã nhân.
Hứa Tiên một quái lạ hỏi lại:
- Mời uống hoa tửu! Cái nào như thế làm việc thiện tích đức mà được sao?
Tiếp nhận thiệp mời xem xét, hắn cười nói:
- Thừa lúc thuyền hoa Thải Phượng vào Trường Giang chơi Xích Bích, Kim Thánh Kiệt đưa ra thủ bút thật lớn a.
Phan Ngọc trong lòng trầm ngâm, nàng thật sự không muốn tại thời điểm lúc này đi Xích Bích... So với nó thì nàng càng muốn cùng bên người Hứa Tiên đi du sơn ngoạn thủy hơn.
Bất quá tuy Hứa Tiên không phải đồ háo sắc nhưng hắn còn nói qua mình cũng muốn vợ bốn thiếp kia mà, hơn nữa Thải Phượng lại mỹ nhân như vậy. Bây giờ tự nhiên đưa ra hai cái thiệp mời làm cho nàng do dự một chút.
Nhưng trách nhiệm chính là trách nhiệm, nhi tử Giang Nam cự phú không thể không kết giao đấy.
Ngày xuân hoà thuận vui vẻ, dương liễu rì rào xanh tươi rủ xuống hồ, hoa thuyền lơ đãng trôi trên sông, thân thuyền có mây mù gợn sóng, đầu mũi thuyền còn có đầu rồng phun nước khiến cho nó lộ ra vẻ khí phái.
Người chèo thuyền hoặc đứng hoặc ngồi, mấy thanh niên cách ăn mặc thư sinh không phải bàn về thi từ câu đối gì cả, mà là về hai nhân vật phong vân.
- Hạ huynh ngươi nói đi, bài từ đó thật sự là Hứa Tiên làm được sao? Hắn thoạt nhìn không giống người tài văn chương phong lưu a.
Hạ Tử Kỳ gật gật đầu cũng không nguyện nhiều lời, trong khoảng thời gian này Hứa Tiên cùng Phan Ngọc du sơn ngoạn thủy, người cảm thấy bực bội nhất là hắn. Thường xuyên cắn răng nói nếu là ta cùng Phan Ngọc nói chuyện với nhau cùng nhau du sơn ngoạn thủy thì tốt biết bao. hiện tại ai cũng nhìn ra Phan Ngọc coi Hứa Tiên như bằng hữu tri kỉ mà đối đãi rồi.
Một người thư sinh khác lại nói:
- Bất quá bợ đỡ được Phan gia công tử mà thôi, nào có tài cán gì hơn người.
Lời này nói ra ngay cả chính hắn đều ngửi được mùi vị ghen ghét nồng đậm, trong lòng không khỏi thầm mắng mình nhanh nhảu đoảng. Đều nói ai cũng muốn một bước đạp mây xanh, nhưng nếu người bên cạnh đạp được mà mình không, hơn nữa còn nói lời xem thường người đó thì quả thật tư vị rất phức tạp, khó mà nói nên lời.