Vì vậy dưới sự hiệu triệu của Hứa Tiên, lần luận võ này đã buông màn, tất cả mọi người đều đạt được thứ mình muốn, nhưng làm nội tâm của Hứa Tiên cảm thán.
- Thật sự là hài, nhưng thật đáng yêu a!
Nhưng mấy người ở đây có nghĩ như hắn hay không, còn rất khó nói. Vương Dược Sư nhìn qua bí tịch trong tay, trong nội tâm suy nghĩ, rốt cuộc thu tên đồ đệ này, rốt cuộc là đúng hay sai?
Hứa Tiên ẩn ẩn có một loại dự cảm. Ngoài kiếm tu như Yến Xích Hà ra, nói không chừng còn có võ tu xuất hiện, điều kiện tiên quyết là những người kia thật sự có thể hiểu được Thông Huyền Chân Kinh này, tuy giới hạn bởi thân thể, không có khả năng cường hãn giống như mình, uy lực của nó cũng cao hơn người tu hành bình thường, nhưng cần phải xem cơ duyên. Đại đạo ba ngàn, tiểu đạo nhiều vô số kể, trên con đường tu hành, ai có thể nói rõ cái gì?
Hứa Tiên lại học từ Vương Dược Sư một bộ tâm pháp khinh công, bằng vào nội lực thâm hậu, dễ dàng nằm giữ môn võ công này, lập tức thử một lần, dễ dàng nhảy cao mấy trượng. Không khỏi mừng rỡ trong lòng, trước kia những động tác này hắn dùng lực lượng cơ thể của mình, nhưng hôm nay dưới tác dụng của chân khí ra, tốc độ càng mau lẹ. Nhưng chỉ là tốc độ mà nói, không duyên cớ có thể tăng nhanh hơn một tầng lực lượng, nhìn thì có vẻ ít, nhưng hắn vẫn cơ hồ không cần trả giá bất cứ cái gì, về sau lại tu luyện. Liền có thể đem lực lượng thân thể phát huy tới một độ cao mới, không cô phụ môn công pháp tu luyện của Long tộc này.
Hứa Tiên có được khinh công, cảm thấy mỹ mãn, tạ ơn sư ân, dùng khinh công đi xuống núi. Lưu lại mấy người trên đài cao hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Bỗng nhiên nghe được tiếng ca xướng của Hứa Tiên truyền qua tầng mây mù.
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại nhân. Hạ Trùng Ngữ Băng này, khó biết xuân. Đường dài đằng đẳng này, tu cũng xa. Khích lệ chư quân này, chớ chối tìm.
Mấy tiếng cười dài, biến mất vô tung. Đây là khuyên bảo của hắn với những người này, cũng thầm nhắc nhở chính mình. Hắn cũng không bởi vì chuyện ngày hôm nay mà có cảm xúc kiêu ngạo, ngược lại càng phải cẩn thận.
Muốn con ếch tỉnh không thể dùng tiếng người, hạ trùng không thể ngữ băng tại người, nhưng mà, ai dám nói, mình không phải là hạ trùng, không phải con ếch? Trở thành một con ếch trong đáy giếng không đáng sợ, đáng sợ là trở thành con ếch ngạo mạn, ở trong giếng tự cao tự đại. Làm con ếch xanh cũng không sao, chớ để 'trang Bức' là được. Rõ ràng là ếch xanh, còn muốn túm được nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ), ngày bị sét đánh, cũng không còn xa.
Hứa Tiên hiểu rõ, mỗi người trên đỉnh núi kia, thiên tư đều trên mình, nhưng chỉ có một tầng ngăn cách vô hình trói buộc bọn họ. Nếu có thể đánh vỡ ngăn cách này, bọn họ thân là cao thủ tuyệt thế, nghị lực, dũng khí, trí tuệ, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ bộc phát ra lực lượng người thường không có được.
Bốn người trên đài cao nghe được những lời ca này, sắc mặt đều biến đổi, cũng lâm vào trong trầm tư. Bọn họ đều là tinh anh trong loài người, bằng không cũng không có khả năng tu luyện võ công tới bực này, nhưng thói quen thiên hạ vô địch, cho nên trên người khó tránh khỏi có ngạo khí, cũng chính là khí độ của cao thủ. Loại khí độ cao thủ này trong bất tri bất giác, đã trói buộc bọn họ, trở thành tâm ma không nhìn thấy được. Những khí độ cao thủ vào hôm nay, những nhận thức trước kia, bỗng nhiên bị Hứa Tiên đánh nát bấy.
Nếu thường nhân tao ngộ tình huống như thế này, đồ vật khiến bản thân mình kiêu ngạo lại biến thành thứ không dáng nhắc tới, có thể sẽ lọt vào đả kích cực lớn, nói không chừng cả đời sẽ lưu lại bóng mờ. Nhưng trong lòng của bọn họ ngoài rung động kinh ngạc ra, bọn họ cũng lựa chọn thức tỉnh chính mình. Trên tinh thần trong bất tri bất giác, phát sinh biến hóa rất nhỏ nhưng sinh ra cải biến cực lớn.
Bỗng nhiên đạo sĩ nói:
- Ta muốn mời chư vị cùng tới núi Chung Nam Sơn, tham tường bản Thông Huyền Chân Kinh này, không biết chư vị định như thế nào?
Nhìn ba người kia, lại thấy bọn họ cũng gật đầu, trong nội tâm có một tia vui vẻ. Nếu là ngày thường. Hắn không có khả năng đưa ra yêu cầu này, những người khác tuyệt đối không bao giờ đáp ứng. Nhiều nhất là tự mình trở về nghiên cứu chân kinh, hẹn thời gian lại đi luận võ.
Nếu không có Hứa Tiên, bọn họ luận võ, cũng chỉ có thể ở chỗ này, ngươi bội phục ta, ta bội phục ngươi, tán thưởng lẫn nhau một phen, sau đó đánh một trận, muốn bản thân mình lợi hại nhất, trở về lại luyện cho lợi hại hơn, không hơn, không còn có được ý nghĩa. Nhưng vào lúc này, bọn họ thả lỏng ngạo mạn trong lòng, cầu trợ lực lượng lẫn nhau, cùng nhau xuất phát về nơi cao hơn.
Hứa Tiên cưỡi mây bay vào trong rừng, khắp nơi tuyết trắng như tuyết, chưa hòa tan. Cây rừng sâu kín, có cổ mộc mấy người không ôm hết.
Hứa Tiên nhìn qua một cây lớn cao hơn năm trượng, dồn khí đan điền chưởng về phía trước, một đạo khí kình hình rồng hơi mờ, mang theo âm thanh long ngâm tiến về phía trước, mạnh mẽ làm đâm gãy cây gỗ, thế đi không ngớt, đánh gãy cây gỗ lớn khác, sau đó hóa thành cuồng phong tiêu tán đi, mang theo một đám sương tuyết lớn. Khi dùng công pháp và không dùng công pháp, uy lực quả nhiên khác nhau thật sâu. Võ công của lão ăn mày, đi đúng con đường cương mãnh.
Nhưng chiêu này ngay cả lão ăn mày cũng không thể xuất ra được, bởi vì một chưởng vừa rồi của Hứa Tiên đã dùng ba thành lực lượng thân thể đánh ra ngoài. Mà đan điền giống như bồn nước. Nội lực theo đường ống của kinh mạch dẫn phát ra, đường ống bình thường không có khả năng chịu tải như thế. Nếu như lão ăn mày làm thế, thì cánh tay của hắn sẽ nổ tung. Hứa Tiên thì không cần lo lắng chuyện này, hơn nữa tuy tiêu hao vô cùng lớn, nhưng bằng vào thủy linh chi lực của Thủy tinh, nội lực trong nháy mắt đã khôi phục lại.
Hứa Tiên lại dùng một ngón tay, lần này dùng cách điều khiển học được từ lão hòa thượng, khí kình dễ dàng xuyên thấu qua cây gỗ lớn. Trên Thông Huyền Chân Kinh ghi lại rất nhiều võ công, Hứa Tiên còn chưa kịp tu luyện. Hắn đang suy nghĩ đem nhiều thuộc tính linh lực hơn nữa, dung hội vào trong nội lục. Hiện tại nội lực toàn thân của hắn do thủy linh chi lực biến ảo mà thành, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như dùng thái dương chi lực, kim linh chi lực hóa thành nội lực, thì biến thành cái gì?
Hứa Tiên nghĩ đến liền thử, đem hai chủng linh lực này chậm rãi dung nhập vào trong nội lực, quả nhiên có thể, nội lực dung hội hai chủng lực lượng này, nhất thời đem Đại Hải Vô Lượng tăng lên tới tầng mười, chính là cảnh giới cao nhất của môn tâm pháp này.
Hứa Tiên thử chưởng pháp, khí kình hình rồng đã cải biến rất nhiều, nhưng uy lực lại lam cho Hứa Tiên giật mình. Khí kình hình rồng ngao du, dễ dàng hủy hoại mười cây gỗ lớn, mới tiêu tán vô tung. Uy lực cao hơn lúc trước mấy lần. Bộ chưởng pháp cương mãnh này. Được kim linh chi lực cùng thái dương chi lực là hai chủng lực lượng cương mãnh nhất trong thiên địa, mới thể hiện uy lực hoàn mỹ của nó.