Tiết Bích cảm xúc có chút sa sút, cũng không có ý định trách cứ Hứa Tiên, mà là êm tai nói:
- Phụ thân đúng là chư hầu nhân từ hiền lành, hắn còn tại thế, tất cả mọi người ca tụng nhân đức của hắn, ta một mực rất sùng bái hắn, về sau bị hại chết, ta rất khổ sở. Thời điểm biết rõ có thể phục sinh hắn, ta thật cao hứng, hắn thực phục sinh, lại biến thành ‘ quái vật ’, mũi tên của Hậu Nghệ đã giải thoát giúp hắn! Ha ha.
Nàng miễn cưỡng cười cười, nhắc lại chuyện xưa, giống như giúp nàng quên đi tình cảnh hiện giờ, không hề khẩn trương phòng bị Hứa Tiên, ánh mắt nhìn qua biển cả thâm thúya. Có lẽ nên dùng những câu như "Ta thật cao hứng" "Ta rất khổ sở" để miêu tả được tình cảnh của nàng lúc đó, cảnh ngộ này giờ phút nào có thể tính toán là cái gì?
Trong nội tâm của Hứa Tiên, những ý niệm trước kia không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có thương tiếc. Nhưng không biết nên an ủi nàng thế nào. Người ta hại chết phụ thân của nàng, phục sinh và biến thành quái vật, cuối cùng nhất biến anh hùng Hậu Nghệ trong truyền thuyết thành vai hề, quái vật. Ai có thể thử nếm trải cảm giác tuyệt vọng của nàng lúc đó đây?
Trái lại nương tử của mình, phụ mẫu của Bạch Tố Trinh, lại bởi vì đi theo Nữ Oa trị thủy, còn lưu lại truyền thuyết vá trời được tán dương thiên cổ, mặc dù là Thần Tiên trên trời, cũng muốn kính nể ba phần. Cho nên lúc nàng nhắc tới Bạch Tố Trinh, mới không khách khí như vậy.
- Cho nên ngươi mới muốn thành lập Thủy Khuyết Tiên Cung, sáng tạo sự nghiệp to lớn như Nữ Oa nương nương, để xóa sạch ô danh của mình?
Tiết Bích cúi đầu nắm chặt một nắm cát, cũng không trả lời, mái tóc quăn rủ xuống che phủ biểu lộ của nàng, bỗng nhiên ngửa đầu, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp hóa của các nhân viên bán hàng.
- Ai để ý chuyện sâu xa như vậy, thành lập Thủy Khuyết Tiên Cung là vì chính mình... A!
Đột nhiên Hứa Tiên đưa tay ra ôm nàng vào ngực. Dùng lực lượng của bản thân áp chế bối rối và giãy dụa của nàng, áo giáp roài thân thể có cứng rắn cũng nghe được tiếng vang răng rắc, mang theo sợi tóc mềm của nàng, lớn tiếng nói:
- Yên tâm đi, vấn đề này không nhất định, ta sẽ giúp ngươi!
- Ai cần ngươi giúp, buông tay, mau buông tay!
Đột nhiên có biến hóa, làm cho Tiết Bích quên đi chuyện đồng ý vừa rồi, đôi má dán lên bộ ngực của hắn, giữa mũi miệng ngửi được khí tức nam nhân nồng đậm, càng làm tâm của nàng loạn như ma.
Hứa Tiên cười nói:
- Không phải ngươi nói ‘ chuyện khác ’, như thế nào, muốn đổi ý sao?
Đột nhiên Tiết Bích nhớ tới chuyện nàng, nàng lại giãy dụa với chuyện mà nàng vừa đồng ý, so sánh giữa hai chuyện này với nhau, tính toán của ngày hôm nay không có gì. Dựa vào bản năng tuân thủ tín tâm của nàng chậm rãi buông tha giãy dụa, nhận mệnh tựa đầu vào ngực của hắn. Chẳng lẽ lựa thời điểm người ta đang thương tâm nên chiếm tiện nghi, thằng này là cầm thú sao?
"Cầm thú" Hứa Tiên nói:
- Cô nàng, xem như ngươi thức thời.
Sau đó lại cười gian..
Nhất thời phát tan hào khí ủ dột vừa rồi.
Tiết Bích ngừng thở, nghênh đón cửa ải khó khăn nhất sinh mệnh của mình. Hồi lâu sau không thấy Hứa Tiên có động tác nào khác. Lúc này mới phát giác được, tay của hắn không đặt lên người của mình, hơn nữa đặt trên lớp giáp cứng rắn. Trong nội tâm khẽ động, mỉm cười nói:
- Có tặc tâm không có tặc đảm sao?
Nhưng cũng hiểu hắn không muốn làm cái gì với mình cả.
Hứa Tiên ung dung nói:
- Đúng vậy a, khó mà có được chuyện tốt như vậy, nhưng nếu như ngay cả ôm một chút, cũng chẳng có gì quá đáng cả nhỉ?
Loại tình huống này nếu không đáp ứng, quả thực cũng không phải là nam nhân, càng tăng thêm phiền não cho nàng, muốn dùng biện pháp lấy thân báo đáp. Hứa Tiên đã đáp ứng rồi, nhưng lúc nào thanh toán khoản nợ này, cũng không phải vấn đề của nàng.
Tựa đầu vào ngực của hắn, Tiết Bích cảm thấy ưu sầu trong nội tâm giảm đi vài phần, trên mặt đỏ ửng càng nhiều hơn một chút, hé miệng cười cười, có chút bình yên buông lỏng thân thể, cũng cảm nhận được có một tia cảm giác thoải mái.
- Ngươi muốn biết lai lịch của a Tử không?
Hứa Tiên ôm giáp cứng của nàng, chưa nói tới cảm xúc gì đó, mở miệng nói:
- Tốt!
Tiết Bích nói:
- Phụ thân của a Tử là Nguy!
Nguy? Hứa Tiên sững sờ, giống như đã nghe qua ở đâu, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, vịn vai Tiết Bích đẩy nàng ra, kinh ngạc hỏi:
- Là Nguy gì?
Tiết Bích vân vê sợi tóc, đeo mũ giáp lên, chỉ nói ra:
- Chính là Nguy, cho nên không cần lo lắng ta tìm ngươi báo thù.
Hứa Tiên nhìn qua Tiết Bích, nhất thời không phải nói cái gì, trong truyền thuyết. Hại chết Áp Du chính là Nguy! Mà Nguy Nguyệt Yến với tư cách là con của Nguy, chính là cừu địch trực tiếp của Tiết Bích, rất khó tưởng tượng dưới ân cừu như thế, cần phải trải qua kinh nghiệm thế nào mới có được quan hệ mật thiết ngày hôm nay.
Tiết Bích đứng dậy, phủi cát bụi trên người của mình, ngửa đầu nhìn qua biển sao vô tận, nói:
- Nàng đã từng là người mà ta căm hận nhất, nhưng mà hiện tại...
Cúi đầu nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Nàng cũng là người trọng yếu nhất của ta, cho nên thỉnh ngươi không nên đánh chủ ý lên người của nàng, nếu như muốn làm chuyện gì đó cảm thấy thẹn, ta sẽ phụng bồi!
Ngang nhiên nói ra những lời này, quay người đi vào trong, đi vào nhà gỗ, mông tròn nhẹ nhàng đung đưa, dần dần từng bước một.
Yến Tử trong một góc của bóng tối, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt của Tiết Bích, muốn nói lại thôi:
- A Bích, ngươi...
Tiết Bích tràn đầy tự tin đem vung tay lên,
- Yên tâm đi, đã giải quyết. Không cần cảm thấy thiếu nợ tiểu tử kia làm gì.
Thò tay xoa bóp gương mặt hình cầu của nàng.
- Về sau tốt nhất nên tránh xa hắn một chút.
Yến Tử nói:
- À? Giải quyết? Chỉ ôm một cái là xong?
Lộ ra chuyện nàng vừa nhìn trộm hai người bọn họ.
Tiết Bích cười thần bí, cúi đầu nói khẽ:
- Đương nhiên không phải, hắn nói có thể sờ khắp toàn thân của a Tử, đặc biệt là chỗ thâm tàng bất lộ, hắn có chết mười lần cũng cam nguyện, hoàn toàn không cần dùng thân báo đáp, nếu như có thể sờ thêm lần nữa thì tốt.
Đôi má của Yến Tử lập tức biến hồng, đỏ bừng, đỏ lên, sau đó lui ra phía sau ba bước, chỉ vào bón lưng của Hứa Tiên ở xa xa, nói:
- Hắn, hắn, hắn thật sự nói như vậy?
Tiết Bích khoanh tay nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao? Cho nên nói nhất định phải cách hắn xa một chút, biết không?
Một bộ dáng hướng dẫn từng bước.
Yến Tử vội vàng lắc đầu, nói:
- A Bích sẽ không gạt ta.
Nhưng sau đó lại gật gật đầu.
- Biết rõ!
- Rất nghe lời!
Tiết Bích lại dùng một tai nâng gò má của nàng lên, nàng vĩnh viễn không hoàn thủ khi bị mình khi dễ, chỉ có vẻ mặt cười ngây ngô này, còn là hài tử muốn trăm phương ngàn kế bồi thường tổn thất cho mình, cũng chỉ có nữ hài tử này là người đã mang nàng thoát khỏi bóng ma oán hận, cho dù mình có dùng thân thể báo đáp, chút hi sinh ấy tính là cái gì.
Tuy nhìn thấy đây là kết quả tốt nhấ, nhưng những tới chuyện tên cầm thú kia tùy thời sẽ công kích mình, luôn có một chút bất an.