Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh của Ôn Thiết từ trên điện truyền xuống:

- Đổng thúc, trước kia tuy ngươi là phụ chúc thần của ta, hôm nay đây đã là Địa Phủ Diêm Vương, không cần hành đại lễ như vậy.

Rồi sau đó sai thị nữ dâng trà cho hắn.

Thái Sơn Vương ngồi xuống:

- Ân đức của chủ thượng sao dám quên.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy vị nữ thần vô chú mỹ lệ ấy hắn không khỏi nghĩ đến bộ dạng trước kia của nàng, khi đó nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã vốn từ tâm lương thiện. Cả ngày nghĩ cách để cứu những linh hồn quỷ chịu phạt kia. Những chúc thần kia phạm phải sai lầm gì cũng đều muốn nàng đi thuyết tình với vị quân vương nghiêm minh nhưng có chút lạnh khốc kia. Nhưng nàng cũng chẳng bao giờ cự tuyệt những lời thỉnh cầu kia, lần lượt van xin với phụ thân nàng. Điều này đã làm cho địa phủ lãnh khốc tăng thêm chút dư vị của nhân tình.

Đông Nhạc phồn thịnh ban đầu đã tan thành mây khói, thiếu nữ dịu dàng lương thiện lai vẫn ôn nhu như lúc ban đầu, chưa từng có chút thay đổi, chỉ là dung nhan của nàng thêm mấy phần uy nghiêm.

- Đổng thúc thúc, công việc Địa phủ bận rộn, sao nhớ tới Thái Sơn được?

Đôi mắt đẹp khẽ chuyển động, ôn nhu hỏi.

- Ta dường như thấy được bệ hạ chuyển thế, không, đó nhất định là bệ hạ, đôi mắt kia. Ta vĩnh viễn không quên được.

Kể từ sau khi Địa phủ đại loạn, hắn nhớ tới hai con ngươi tối tăm và thâm thúy kia, thì liền trằn trọc mất ngủ, nhớ lại những cảnh tượng năm đó, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Thần sắc Bích Hà nguyên quân vừa khẽ động, tựa như có chút kích động, cuối cùng lại thầm thở dài nói:

- Đổng thúc thúc, đều đã qua cả rồi, phụ thân ta đã mất, vĩnh viễn mất đi rồi. Một vòng luân hồi chính là như vậy.

Thái Sơn Vương mạnh mẽ đứng dậy:

- Không, bệ hạ dường như vẫn còn ký ức năm đó, lời của bọn người tam mao chân quân nói có lẽ là thật.

Bích Hà nguyên quân lại nói:

- Có ký ức của người đó sao? Ba vị thúc thúc Mao Trung, Mao Cố, Mao Doanh nhìn không ra, Đổng thúc thúc cũng không nhìn ra được sao?

Thái Sơn Vương ngượng ngùng ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì, đành nói:

- Ta chỉ là đến thông báo chuyện, nếu không đúng, lão thần xin lui. Chính vụ âm ti bận rộn, không thể rời được.

Bích Hà nguyên quân đưa Thái Sơn Vương đí. Trong đôi mắt như sương như khói, theo làn hương khói mờ ảo. Thoáng thấy bóng lưng màu đen, một chút hồi mâu hiện ra một nam nhân dung nhan tuấn mĩ, đôi môi mỏng mím thật chặt vẻ như đanh mỉm cười. Sâu trong con ngươi của Thâm Nhược Uyên vẫn có nét ôn nhu, vươn tay ra nói:

- Hà Nhi, đến đây.

Hắn liền vội vàng tiến lên phía trước, định nắm lấy đôi tay kia nhưng lại là nắm vào khoảng không.

Khói khí tiêu tan, rỗng tuếch. Không khỏi nắm chặt nắm tay, ta vừa thấy bị tan biến sao?

Cuộc sống hoàn toàn bị làm loạn của Hứa Tiên ở trong núi không có ngày tháng lại một lần nữa được lập lại trật tự.

Bạch Tố Trinh đích thân viết cho hắn thời gian biểu, lúc nào thức dậy , lúc nào đi ngủ, lúc nào tu luyện, lúc nào đi học, tất cả đều được ghi lại cặn kẽ khiến Hứa Tiên cười khổ không dứt, cuối cùng bất mãn nói:

- Chúng ta là vợ chồng, tại sao không thể đêm đêm ngủ cùng nhau chứ?

Bạch Tố Trinh nói:

- Chàng phải tu luyện để đối phó với Thiên kiếp.

Hứa Tiên tay ôm lấy bờ eo của nàng, cười nói:

- Cùng nhau tu không được sao?

Bạch Tố Trinh vội vàng lấy tay của hắn ra:

- Tư tưởng bất lương.

Quan nhân không có cách nào, đêm qua rõ ràng muốn ở trên giường riêng của mình tu luyện, nay lại cố ý mặc y phục màu trắng đối với hắn mà nói đó là bộ y phục có tính kinh sợ, kết quả cuối cùng cũng không biết nói sao nữa, y phục trên người nàng dần dần được cởi ra, vừa cùng hắn làm chuyện tu nhân kia.

Giờ phút này chỉ có thể sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

- Không được. Chuyện này khác, quan nhân à, chàng không biết Thiên kiếp nguy hiểm như thế nào, nếu như chàng có thể vượt qua, chúng ta tự nhiên có thể thiên trường địa cứu, còn nếu không thì trên mặt sẽ mang thần sắc âu lo.

Hứa Tiên cũng nghiêm mặt nói:

- Tâm ý của nương tử sao ta không biết chứ, dựa trên những gì đã viết, toàn bộ ta đều tuân theo nghiêm ngặt.

- Chàng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thiếp là tốt. Hơn nữa cũng không phải đem nào cũng không thể ở chung một chỗ.

Hứa Tiên nhún vai cười nói:

- Vâng, thưa tỷ tỷ.

Chàng vừa gọi thiếp là tỷ tỷ sao.

Bạch Tố Trinh đỏ mặt làm bộ muốn đánh, đôi khi đang trong lúc đó hắn lại nói những lời đùa vui này khiến cho tim nàng đập thêm.

Hứa Tiên cầm cổ tay nàng nói:

- Khó thành muốn gọi sư bá sao?

- Chàng!

- Sư thúc, sư tổ, các người mau tới cứu sư phó ta đi!

Tiếng hô của Duẩn Nhi bỗng nhiên từ phòng ngoài truyền tới, âm thanh tràn đầy sự lo âu sợ hãi.

Vân Yên xem qua khăn, bảy ngày trôi qua rất nhanh, trên bàn toàn là đất nhưng Duẩn Nhi cũng chẳng thèm lau đi, chỉ loanh quanh cạnh bàn, thời gian cũng đã hết, vẫn chưa thấy Ngư Huyền Cơ quay lại.

Nàng tự an ủi rằng

- Sư phụ nhất định là lại muộn giờ rồi.

Nhưng trong lòng nàng biết rõ, xưa nay Ngư Huyền Cơ rất coi trọng giờ giấc, chưa bao giờ đến muộn.

Sang ngày thứ tám, nàng ăn không ngon ngủ không yên, mặt mày như quắt lại, giống hệt như là bị thiếu nước, thấy hơi uể oải, rốt cục người nàng chờ đợi chưa thấy trở lại.

Ngày thứ chín, nàng cảm thấy tim như bị thắt lại, mỗi lúc một đau, khi nặng nề, lúc lại nhói từng cơn, tâm trạng này làm cho nàng phải nhăn mày lại, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy như vậy.

Đến ngày thứ mười, lúc này nàng gần như đã tuyệt vọng, chợt nghe thấy bên ngoài có vài tiếng động nhỏ, nàng vội ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ của nàng tươi tắn hẳn lên, chạy ra phía bên ngoài căn phòng, trong lòng nàng chợt cảm thấy vui hẳn lên, rất muốn đem hết bực dọc trong lòng xả ra hết với sư phụ, trên nền tuyết in rõ từng dấu chân sau từng bước chân sột soạt, vừa chạy vừa gọi to

- Sư phụ, người đã về rồi - chợt giọng nàng như bị chặn lại.

Cánh cửa bị gió lùa mở bung ra. Rõ ràng lúc Ngư Huyền Cơ đi ra, cửa vẫn đóng. Hiện giờ vắng lặng, buồn bã như khuôn mặt của nàng vậy.

Vai nàng run lên, từ từ ngồi xuống đất, hai hàng lệ tuôn trào, nàng đưa ngón tay lên miệng ngậm chặt như muốn ngăn dòng nước mắt lại, tự ôm chặt lấy người mình. Nhìn thấy đầu ngón tay tụ máu đỏ sẫm lại, nàng kêu lên một tiếng “oa” rồi bật khóc. Vừa nghẹn ngào vừa nói:

- Sư phụ, người đang ở đâu, mau trở lại đi? Đừng để Duẩn Nhi một mình ở lại đây. Đồ đệ xin hứa, sẽ không bao giờ lười biếng nữa, sẽ luôn nghe lời sư phụ, xin người đừng rời bỏ Duẩn Nhi.

- Sự phụ !!! Tiểu nữ hài kêu lớn làm đàn quạ quanh đó nháo nhác, tiếng quạ kêu vang vọng trong khoảng sân nhỏ xíu.

Hoa cây bạch quả từ đâu đã tàn mất.

Nằm trên nền đất lạnh như băng, nàng ngóng lên bầu trời bao la, cứ nhìn như vậy thôi, chỉ là màu đen kịt, đến nỗi không nhìn rõ đường chân trời. Trong lòng thở dài một câu buồn bã:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK