Một trận chiến này nhìn thế nào cũng khó tránh khỏi, Ngao Nghiễm cũng không muốn làm dáng vẻ đáng thương hay cần người khác thông cảm nữa.
Nhưng mà, rốt cuộc lúc nào mình nên xuất hiện đây?
Đồng tử Ngao Nghiễm co rút lại.
- Tham Thủy Kiếm! Xem ra ngươi muốn cản trở ta sao?
Viên Công không nói hai lời, chuôi kiếm run lên, thân thủy kiếm dài ra, như cây roi như rắn, vô thanh vô tức múa trong đại điện, phân ra, đồng thời đâm về Ngao Nghiễm, Sa tướng quân, Kình tướng quân cùng Hứa Tiên, người khác lại phóng tới Ngao Ly. Quyết ý muốn dẫn nàng rơi đi.
Trong nội tâm Hứa Tiên cảm thán, đang muốn tránh né.
Đột nhiên tay của Ngao Nghiễm xuất hiện một đạo ánh sáng, vầng sáng này bao phủ bốn đạo kiếm lưu đang đánh tới.
Cô Tùng đạo nhân kinh ngạc nói:
- Tích Thủy Thần Châu!
Nhưng lại biết bảo vật như vậy, vật ấy được xưng là phá hết thủy pháp trên đời, không nghĩ tới trong Long cung Đông Hải, lại có thứ khắc chế Viên Công a.
Lúc này chúng tướng đã kịp phản ứng nghênh tiếp Viên Công, Ngao Nghiễm hạ lệnh:
- Bức hắn ra ngoài!
Chúng tướng đồng ý, trường thương đại kích đều đánh về phía của Viên Công.
Viên Công hai quyền khó địch bốn tay, chỉ có thể miễn cưỡng vận chuyển Tham Thủy Kiếm không linh hoạt như trước kia, vừa đánh vừa lui về phía sau. Cách Ngao Ly càng ngày càng xa.
Ngao Nghiễm mặt mũi tràn đầy sắc mặt giận dữ nhìn người điều khiển chương trình, nói:
- Tiếp tục.
Quy thừa tướng lại nói:
- Phu thê giao bái!
Thời điểm này lại không có hi vọng có người nào xuất hiện quấy rối, mà chú ý nhìn qua chung quanh, nhìn xem còn có người phương nào quấy rối hay không.
Trong điện chỉ yên lặng một lát.
Ngao Nghiễm nhìn về phía Tiểu Thanh, Cô Tùng đạo nhân chờ Hứa Tiên, Hứa Tiên lại nháy mắt sau đó xác định.
- Rốt cuộc lần này tới phiên ta xuất hiện rồi.
Quy thừa tướng đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên bước chân bất ổn, lung la lung lay, không chỉ có hắn, ngay cả Thủy Tinh Cung cũng bắt đầu lay động.
Ngao Nghiễm thất kinh hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, địa chấn sao? Hay là hỏa diễm trong Liệt Hỏa Hạp bộc phát?
Quy thừa tướng nói:
- Bệ hạ, hình như không phải, từ phía trên truyền tới.
- Phía trên!
Đột nhiên Ngao Nghiễm ngẩng đầu, chúng tiên cũng nhìn lên trên, lại cảm giác được một cổ kinh lực ngưng tụ, đang phun trào, đang gào thét.
...
Trên bầu trời phía trên của Thủy Tinh Cung chính, Hứa Tiên đang đạp thải vân, đem một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch đóng băng ném vào trong miệng.
Hoàng Lương Nhưỡng sở dĩ phải nấu ra mới uống, là sợ linh lực bộc phát cùng một lúc, trực tiếp nứt vỡ bụng của người ta.
Mặc dù khí lực của Hứa Tiên không sợ nứt bụng, nhưng cũng khó mà tiêu hóa được. Giống như người ăn no căng bụng, vô cùng khổ sở. Linh cảm chợt lóe lên trong lần ở băng sơn, sao không đông cứng Hoàng Lương Nhưỡng lại, sau khi nuốt vào bụng chậm rãi luyện hóa, chẳng phải là vừa vặn.
Hoàng Lương Nhưỡng vào trong bụng, linh lực như lửa giống như phóng thích ra ngoài, tràn ngập thân hình và thần hồn của Hứa Tiên, khổng lồ tới mức hắn khó tiêu hóa được.
Nhưng mà hắn xuất ra "Thanh Long Nháo Hải Kỳ ", rót toàn bộ cỗ linh lực này vào bên trong, cũng vận chuyển Thủy tinh trong thần hồn tới mức tận cùng.
Linh lực tràn ngập cả đại kỳ.
Đại kỳ mạnh mẽ bay bổng lên, không có cảm giác cố sức như trước kia.
Cử động của hắn khiến cho binh tôm tướng cua phía dưới chú ý, Long cung tổ chức đại yến cho nên phòng vệ sâm nghiêm, một đôi Hải Dạ Xoa tuần biển quát to:
- Ai ở phía trên?
- Là Hứa Tiên, bắt hắn!
Đã có người thấy rõ gương mặt của Hứa Tiên.
- Đừng làm cho hắn chạy!
Mọi việc cứ theo tiếng hô không ngừng mà diễn ra...
Ngao Kình lớn tiếng tuyên bố:
- Ai có thể bắt được hắn, lập tức có thể nhận được bảo bối.
Càng kích động đám tinh quái nhao nhao lên.
Ngàn vạn tinh quái tuôn ra thành một cổ mây đen bay lên không trung, muốn nuốt chủng thải vân, giống như hút thuốc ngay cái ống khói nhà máy vậy.
Sắc mặt của Hứa Tiê không đổi, chỉ là giơ lên Thanh Long Nháo Hải Kỳ lên cao cao, mặc cho chúng quái tiếp cận, chỉ lo tụ tập linh lực cho đại kỳ, tụ lực đã đạt cực hạn. Sau đó vung lên phía dưới.
Ngao Kình tới gần thấy rõ chân diện mục của Hứa Tiên, nhưng trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt.
Rõ ràng chỉ có một người, nhưng giống như đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.
Thực sự là thiên quân vạn mã, thiên quân vạn mã giống như đang xung trận giết địch, đó chính là linh lực của đại kỳ.
Ngàn vạn tinh quái và mây đen cấu thành trong chớp mắt đã tiêu tán, chúng quái bị đánh bay, phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết.
Toàn thân của Ngao Kình muốn nứt ra, lăn lộn trên không trung, trong khoảnh khắc đó bản năng cứu tánh mạng của hắn, nhưng trước khi bất tỉnh, hắn lại nhìn thấy biển cả bao la bát ngát.
Mặt biển bình tĩnh, xuất hiện một khe rãnh dài vài dặm.
Biển cả, bị tách ra.
Hứa Tiên khống chế Thanh Long, dọc theo cái này đầu rãnh biển bay thẳng xuống dưới, một đường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không người có thể ngăn cản, tốc hành biển sâu.
Nhìn thấy mái vòm của Thủy Tinh Cung, đã có một tầng bình chướng vô hình ngăn cản lực lượng này.
Chợt Hứa Tiên quát một tiếng:
- Phá cho ta!
Thanh Long ngâm nga, lập tức đục lỗ trên tầng quang mang đó, đánh thẳng lên mái vòm chính điện củaThủy Tinh Cung.
Trong đại điện, tiếng oanh minh càng ngày càng gần.
Trong nội tâm của Ngao Nghiễm có một tia bất an, thần sắc của Ngao Ly tràn ngập vui mừng.
Chúng tiên thấy nóc nhà lõm xuống, đột nhiên bị nghiền nát, mảnh vỡ óng ánh bay tán loạn, vô cùng màu mè.
Thanh Long đến thế gian, linh khí bay ra, chúng tiên vội vàng cử động tay áo làm vật che chắn.
Một bóng người ầm ầm hạ xuống đại điện, nửa ngồi lấy thân thể đánh tan tất cả lực trùng kích, dùng hắn làm trung tâm, gạch đá nghiền nát bay ra khắp tứ phương.
Hứa Tiên cầm đại kỳ, ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Ngao Ly, ta tới đón ngươi!
Chúng tiên trợn mắt há hốc mồm, mặc dù biết có nhân vật số má sắp tới. Nhưng bằng loại phương pháp này thật sự quá mức trâu bò a, như vậy Long Vương sợ rằng sẽ giận tím mặt.
Hàn Tương Tử cũng ngừng thổi tiêu, hơi lộ ra kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên.
Ngư Nhi không hề tự cao tự đại, cười phất tay với Hứa Tiên.
Tiết Bích nhìn qua vẻ mặt Hứa Tiên đang mỉm cười, thằng này cười đùa đúng là không có gì sai cả, bất quá nhưng quả nhiên không sánh bằng bộ dáng uy nghiêm trước kia.
Tiểu Thanh thở ra một hơi, yên lặng đi đến bên cạnh Hứa Tiên, bất mãn lầm bầm nói:
- Đến thực muộn.
Có chút lộ ra một vị chua.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngao Ly đang tươi cười như đóa hoa, muốn chạy về phía Hứa Tiên, nhưng lại bị "Ngao Hạo" đè bả vai lại.
"Ngao Hạo" phẫn nộ quát:
- Hứa Tiên, ngươi lại dám đến nơi nay làm loạn, hôm nay ta không bầm thây ngươi thành vạn đoạn là không được mà!
Hứa Tiên cười lạnh nói:
- Kháng Kim Long, thương thế của ngươi tốt chưa? Thoạt nhìn vẫn còn suy yếu đấy, lần trước để ngươi trốn được, là mạng của ngươi tốt đấy.
Lời này vừa ra, tiếng xôn xao vang lên, mọi người phản ứng cũng giống như Tiết Bích.