Không cẩn thận là sẽ rơi vào trong tưởng tượng hắc ám của nàng.
Phan Ngọc nói:
- Bỏ đi, bỏ đi. Không nên nghĩ nhiều như vậy, không bị người bội tình bạc nghĩa, bản công tử đã xem như tốt số rồi.
Hứa Tiên suy tư nói:
- Cái này...vẫn không có chim chuột qua!
- Ngươi còn dám nói?
Phan Ngọc động thân trừng mắt, má ngọc hơi phiếm hồng, rõ ràng rõ ràng đã đối với bản thân làm nhiều sự tình loạn thất bát tao như vậy, còn dám nói không có chim chuột qua, thực sự là nam nhân tham lam.
Hứa Tiên đem nàng ôm vào trong ngực, cười nói:
- Nói đùa chút thôi mà, bất quá nam tử hán đại trượng phu, ta đã nói tất sẽ thực hiện.
Mặc dù là Mặc dù là cách một tầng một tầng quần áo mùa đông, cũng vẫn có thể cảm giác được thân hình lả lướt đầy xúc cảm của nàng. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhịn không được ở trên môi phân của nàng nhẹ nhàng hôn một cái. Bất quá ở trong mã xa xóc nảy lên trước này, chung quy không tiện hoạt động quá đáng, liền lấy ra Băng Thiền:
- Nói đến ngươi đưa cho ta đồ vật này, còn có một đoạn nhân duyên khác.
- A?
Hứa Tiên nhếch miệng, giảng thuật lại chuyện đã trải qua ở Hàng Châu. Trong lúc nói chuyện, mã xa đã đi qua đoạn đường dài, trong trà lâu bên cạnh nhai đạo, truyền đến tất cả đều là nghị luận có liên quan đến hòa thân. Mọi người hầu hết đều là tình cảm quần chúng xúc động, cho rằng man di đại đảm bao thiên, si tâm vọng tưởng, bất quá cũng có người lo lắng tới chiến sự biên quan.
Mà khi Phan Ngọc đi tới trong đào viên, trong sảnh khách quý chật nhà,, đều là sĩ tử rất có tài danh, lúc nói chuyện, khó tránh khỏi cũng là nghị luận đại khái.
Mà Doãn Hồng Tụ thân là đông chủ, đã có chút không yên lòng, khi thấy Phan Ngọc đến cũng là vẻ mặt hòa hoãn kêu gọi.
Phan Ngọc tiến lên hành lễ, đi tới trước người Doãn Hồng Tụ, nhẹ giọng nói:
- Quận chúa, có người ở phía sau chờ ngươi!
Doãn Hồng Tụ đứng ngẩn ra đó, một đôi mắt hoa đào chợt sáng ngời. Lại trở về chỗ cũ, liền có chút đứng ngồi không yên, chỉ qua chốc lát đã đứng dậy thoái thác nói thân thể không khỏe, mời Phan Ngọc chủ trì thay, chuyển hướng về hậu viện. Dọc theo hành lang gấp khúc một đường đi nhanh, thẳng đi đến hậu môn, liền thấy một người đứng ở cách đó không xa, chắp tay mà đứng thưởng thức biển hoa trước mắt. Tấm lưng kia vẫn giống như trong mộng từng thấy, tiêu sái như ngày nào.
Doãn Hồng Tụ thu liễm sắc mặt vui mừng trên mặt, trở nên ung dung cẩn thận, cước bộ cũng thả chậm hơn rất nhiều. Tâm tư lại càng phát ra rung động: Hắn sẽ nói cái gì? Khuyên mình không nên đến biên cương xa xôi hòa thân? Nhưng coi như là lưu lại kinh thành, thì có ích lợi gì đây? Thỉnh thoảng gặp được một lần, cũng bất quá là tương kính như tân, đồ nhạ tương tư. Không bằng hiện tại rời khỏi kinh thành, nếu không thấy hắn nữa, đoạn tuyệt tâm tư này, cũng có thể vì nước phân ưu, giải được nỗi khổ chiến loạn cho lê dân biên ải. Tâm tư hòa thân ngược lại càng phát ra kiên định.
Hứa Tiên nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại cười nói:
- Hồng Tụ, ngươi đã tới rồi. Ở đây còn là như thế này a?
Ở đây không phân thời tiết đều là hoa đào nở rộ, mỹ lệ mà lại yêu dị, đại khái chỉ có Doãn Hồng Tụ loại "đại nữ hài" truy cầu lãng mạn này mới có thể vô cùng cao hứng ở chỗ này đi sao! Gia đình người bình thường ở đây, sợ rằng không chỉ sẽ không cảm thấy thoải mái, ngược lại sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bất quá cùng với năm xưa như nhau, trong đó cũng không có tà khí gì tồn tại. Chỉ là mới vừa rồi theo như lời Phan Ngọc ở trên xe để hắn có vài phần lưu ý.
Doãn Hồng Tụ sửng sốt, thần tình mất tự nhiên nói:
- Đúng, đúng a!
Không nghĩ tới hắn không hề đề cập tới chuyện hòa thân, chỉ nói hoa đào gì đó. Trên mặt cũng hoàn toàn không thấy lo lắng gì cả, ngược lại là bộ dáng thoải mái. Vốn đã hạ quyết tâm, vô luận Hứa Tiên khuyên như thế nào, đều không lay được tâm niệm của chính mình. Nhưng thấy hắn khuyên cũng không thèm khuyên, trong lòng lại không khỏi hối tiếc tự thương hại:
- Lẽ nào ta không hề được ngươi đặt ở trong lòng như thế sao?
Hứa Tiên nói:
- Ngươi là chủ nhân đào viên này sao? Hoa đào này thường thường nở không tàn là bắt đầu từ khi nào?
Doãn Hồng Tụ tâm tình trầm thấp nói:
- Đã rất nhiều năm trước, ta cũng không rõ lắm, ngươi hỏi cái này làm cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Không biết vì sao, mùa đông hoa đào nở rộ này khiến người cảm thấy có chút thê diễm.
- Phải không? Ta không cảm thấy thế!
Vành mắt Doãn Hồng Tụ đã có chút đỏ lên, thầm mắng chính mình không giữ được bình tĩnh.
Hứa Tiên thở dài:
- Có thể là đang đợi điều gì đó đi!
- Đợi được không?
Hứa Tiên nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cái này gọi là làm người không biết đi nào nào, hoa đào vẫn cười trong gió xuân như trước. Người nếu vô tình, hoa đào lại có biện pháp nào.
Trên mặt Doãn Hồng Tụ cười nhạt, trong lòng đắng chát, nhớ tới hắn đã từng tặng mình bài thơ kia, hoa đào vì sao luôn luôn đợi không được đây?
Hứa Tiên nói:
- Có thể người cũng không phải vô tình, chỉ là để vuột mất.
- Để vuột mất?
Doãn Hồng Tụ thở dài:
- Đúng vậy, là để vụt mất.
Hứa Tiên nói:
- Trong đào viên này không phải có một cây đào lớn nhất sao?
Doãn Hồng Tụ chỉ về một phương hướng, vẻ mặt mệt mỏi nói:
- Ngươi đi đi, ta mệt rồi.
- Chúng ta đi xem!
Hứa Tiên nắm lấy tay nàng, hình như hoàn toàn nghe không hiểu nàng đã hạ lệnh đuổi khách.
- Hứa công tử, mời buông tay, mời tôn trọng ta một chút!
Doãn Hồng Tụ giãy dụa suy nghĩ muốn rút tay ra, tay hắn chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, không khiến nàng cảm thấy có chút nào không ổn. Nàng lại tốn khí lực, vẫn không giãy ra được, thân bất do kỷ bị hắn dẫn đến trong một mảnh biển hoa, trước mắt bách hoa hỗn loạn, chỉ có bóng lưng của hắn cố định bất biến, liên tục đẩy ra cánh hoa, dẫn theo nàng bước đến chỗ sâu trong biển hoa.
Hương hoa kia càng phát ra nồng đậm, khiến nàng cảm giác phảng phất như sắp sắp thoát ly nhân thế. Thân ảnh của hắn bỗng nhiên truyền đến:
- Ngươi biết ở đây vì sao lại biến thành như vậy không.
Qua một hồi, Doãn Hồng Tụ mới không tình nguyện hồi đáp:
- Có người nói là chuyện ma quái, bất quá ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi nếu muốn đến xem, tự mình đi là được, lôi kéo ta theo làm cái gì?
Hứa Tiên quay đầu lại nói:
- Cũng không sai biệt lắm, ta mang ngươi đến, là muốn nói cho ngươi một việc.
- Chuyện gì?
Doãn Hồng Tụ tim đập mạnh một cái.
Lúc này, trước mắt bỗng nhiên mờ đi, hiện ra một mảnh đất trống nhỏ. Ở giữa khu đất là một cây đào cao to không thể tưởng tượng được. Không có một mảnh lá xanh, chỉ có hoa đào phấn hồng sắc xán lạn đang nở rộ, cánh hoa nặng nề đè lên, từng buông hoa tinh tế rơi xuống.