Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn trong núi, đối với Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể làm cho phàm nhân biến sắc, không có nửa điểm sợ hãi.

Làm cho Tam Thánh Mẫu có chút động dung, không khỏi cảm thấy có lẽ nên hiểu rõ hắn hơn.

Hứa Tiên hơi thi lễ với Tam Thánh Mẫu, sau đó xoay người rời đi.

Trong miếu một lần nữa yên tĩnh xuống, Tam Thánh Mẫu nhìn qua thân ảnh của hắn rời đi, chỉ cảm thấy chuyện hôm nay đúng là có chút hứng thú, ít nhất còn hơn thời gian bình thản trước đó, quay đầu lại nhìn sang miếu thờ thanh tịch, lại cảm thấy bắt đầu gian nan. Lại nhìn cái băng có ghi âm thơ, sắc mặt đỏ lên, tay trắng nõn nà vung lên, cái băng đã sạch sẽ. Lại nhìn thấy tờ giấy trắng trên bàn, nhặt lên cầm trong tay, đọc lên mấy lần Do dự một chút, thật là tốt, để vào trong tay áo.

- Hì hì.

Vài tiếng cười khẽ vang lên trong miếu.

- Nên cất kỹ, thơ tình của tình lang nhés!

Tam Thánh Mẫu lập tức kịp phản ứng, nói:

- Hồ Tâm Nguyệt, thật là ngươi!

Quả nhiên mình hiểu lầm hắn.

Quay người lại nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đi tới, một tay vịn eo, trên mặt vui vẻ mị hoặc, nói:

- Tam muội, đã lâu không gặp.

Tam Thánh Mẫu ngọc diện hàm sát, Bảo Liên Đăng trong tay hoàn toàn tách ra.

- Ai là tam muội của ngươi?

Chỉ cần có đèn này trong tay, mị thuật và ảo thuật của Hồ Tâm Nguyệt sẽ không có tác dụng gì với nàng.

Hồ Tâm Nguyệt lại khoát khoát tay nói:

- Chỉ nói đùa thôi, đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Ta khó được một lần hạ giới, ngươi muốn động thủ, ta chỉ có thể rời đi.

- Ngươi đã làm thơ bôi nhọ ta, còn muốn mượn tay của ta vu hãm người bên ngoài, lần này tuyệt đối không tha cho ngươi. Chờ ta nói cho nhị ca của ta biết, bẩm báo Vương mẫu, tất sẽ có chiếu cố ngươi thật tốt.

Tam Thánh Mẫu tức giận nói ra, trong nội tâm nàng rất chán ghét Hồ Tâm Nguyệt lỗ mảng, cho nên tại Dao Trì cũng không làm quen với nàng ta, nhưng ở Hoa Sơn này tao ngộ cố nhân Dao Trì, khó tránh khỏi có vài phần thân thiết, nếu đối phương là nữ tử, những bài thơ này cũng không tính là... Quá phận, hơn nữa những bài thơ này, một chữ nàng cũng không nhớ tới, chớ nói chi là nói cho người ngoài nghe.

Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt vẫn có chút kiêng kỵ với Nhị Lang Thần, nhưng trên mặt cười càng sáng lạn, nói:

- Làm thơ như vậy, tam muội ngươi nên ghi một trăm thủ cho ta, ta cũng nhất định xin vui lòng nhận cho. Thượng giới cực kỳ nhàm chán, thời điểm hạ giới mới thú vị, không biết ngươi biết nơi nào thú vị hay không?

Nói chuyện này, cũng cầm chặt tay của Tam Thánh Mẫu.

Tam Thánh Mẫu tránh đi hai bước, chán ghét nói:

- Ta không phải tam muội của ngươi!

Hồ Tâm Nguyệt xoay động nhãn châu, nói:

- Ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ, vậy là được rồi!

Tam Thánh Mẫu do dự một chút, chung quy cũng không ngăn được Hồ Tâm Nguyệt dây dưa, nói một câu lại một câu đàm luận với nàng ta. "Đại tiểu thư" thủ quy củ hiểu lễ nghi khuê phòng, nhưng cuộc sống của nữ tử khác nhau, cho nên trong lòng mang theo hướng tới, trong nội tâm tùy tâm sở dục, sinh hoạt tự do tự tại.

Hồ Tâm Nguyệt thầm kêu trúng kế, từng tiếng kêu tỷ tỷ. Không bao lâu đã hống đầu óc của Tam Thánh Mẫu choáng váng, quan hệ của hai người từ từ thân mật hơn rất nhiều. Bỗng nhiên chỉ vào Bảo Liên Đăng trong tay của Tam Thánh Mẫu, nói:

- Hảo tỷ tỷ, đây là Bảo Liên Đăng sao?

Tam Thánh Mẫu lộ ra thần sắc cảnh giác, liền tranh thủ thu Bảo Liên Đăng lại, nói:

- Ngươi đến hạ giới, không có chuyện sao? Nhanh đi xử lý chuyện của ngươi đi!

Hồ Tâm Nguyệt cười nói:

- Có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện của tam muội ngươi chứ.

Nàng thừa dịp hai người rất quen, lại gọi là tam muội, Tam Thánh Mẫu quả nhiên không có phản bác. Người thủ quy củ đối với người không thủ quy củ, luôn không có biện pháp.

Hồ Tâm Nguyệt lại lộ ra nụ cười quyền rũ, nhìn thấy ống tay áo của Tam Thánh Mẫu, nói:

- Trong núi này kham khổ, thu được một thủ tình thơ cũng phải bảo tồn thật tốt, ai!

Sau đó lắc đầu thở dài không nói

Tam Thánh Mẫu đỏ mặt nói:

- Cái gì tình thơ, ngươi lại nói bậy, đi xuống núi cho ta.

Trong nội tâm cũng không khỏi cân nhắc, đây thật sự được xem là tình thơ sao? Tấm giấy mỏng trong tay áo, bỗng nhiên nặng hơn trước.

"Xiêm y lộng lẫy ráng mây

Hoa xuân mơn mởn hây hây má đào

Ví không dật nữ đài Dao

Hẳn người hội Ngọc non cao trăng rằm."

Hồ Tâm Nguyệt run đùi đắc ý niệm bài thơ này một lần.

- Đáng tiếc ah đáng tiếc!

Tam Thánh Mẫu nhịn không được hiếu kỳ nói:

- Đáng tiếc cái gì?

Hồ Tâm Nguyệt giảo hoạt cười cười, nói:

- Đáng tiếc ta đọc sách rất ít, không làm được thơ hay như thế, càng đáng tiếc ta không phải nam tử, không cách nào đoạt được tâm hồn thiếu nữ của ngươi.

Tam Thánh Mẫu cũng không cam lòng yếu thế, phản bác nói:

- Tâm hồn thiếu nữ của ta không mất, nhưng người nào đó lại thiếu một cái đuôi a.

Thấy Hồ Tâm Nguyệt rõ ràng bị câu này làm thất thần một chút, trong nội tâm đắc ý, đồng thời kinh ngạc nói:

- Ngươi thực sự bị hắn cầm lấy một cái đuôi sao?

Thì ra nàng vốn cho rằng Hứa Tiên khoác lác, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ah, ta nói vì sao vừa rồi ngươi lại không dám đi ra, đợi nhân gia đi rồi ngươi mới xuất hiện, thì ra là ngươi sợ.

Những lời này đã làm Hồ Tâm Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng cũng cãi lại không được, trong nội tâm đại hận, chẳng những với Hứa Tiên, mà còn hận Tam Thánh Mẫu trước mặt. Trong nội tâm vốn nghĩ lợi dụng tay của nàng tạo ra đại phiền toái cho Hứa Tiên, sau đó cũng khích bác Nhị Lang Chân Quân, muốn thưởng thức uy lực của tam tiêm nhận. Uy hiếp của Hứa Tiên, tuy làm nội tâm của nàng có chút phát lạnh, nhưng cũng kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Đem tất cả mánh lới, âm mưu quỷ kế, vu oan hãm hại tiến hành cùng một phen.

Hứa Tiên đang cưỡi mây bay xuống Hoa Sơn. Bỗng nhiên cảm giác trên người lạnh lẽo, nhìn dưới chân núi có một người đang đứng, chính là Lưu Ngạn Xương.

Hứa Tiên cho đụn mây hạ xuống, đi vào bên cạnh hắn, nói:

- Lưu Ngạn Xương!

Trong nội tâm Lưu Ngạn Xương sợ hãi, khom người thật sâu, nói:

- Hứa, Hứa huynh, vừa rồi là tiểu đệ nhất thời hồ đồ, xin ngài ngàn vạn lần đừng nên trách.

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của hắn, cũng không nói lời nào, đợi cho Lưu Ngạn Xương ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai con ngươi tối tăm, ngây ngốc tại chỗ, đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, Hứa Tiên đã biến mất vô tung. Hắn lắc đầu, vừa rồi mình bị con rắn dọa ngất đi, khá tốt con rắn kia không có cắn chính mình, sửa sang lại tâm thần một chút, đi xuống núi. Tuy nhiên trong nội tâm có chút cảm thấy không đúng, nhưng chung quy nói không được không đúng ở đâu, cũng không thèm nghĩ nữa.

Kỳ thi xuân năm nay mới là chuyện trọng yếu nhất đối với hắn, đợi đến lúc đến kinh thành, còn phải kết giao với Hứa Tiên kia nhiều hơn mới được. Chỉ cần đậu tiến sĩ, làm quan, còn sợ gì không có nữ nhân sao?

Hứa Tiên giải quyết Lưu Ngạn Xương xong, một đường bay xuống núi, đi vào huyện Hoa Âm, xa xa nhìn thấy ba tầng của khách sạn có rất nhiều người vây quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK