Thời điểm Hứa Tiên muốn thi pháp, lại rõ ràng cảm giác được cảnh tượng bốn phía vặn vẹo, trên mặt nước, vô số đạo linh quang cấu thành cột sáng bay lên, hình thành một hình tròn, vừa vặn vây tất cả đầu thuyền lại với nhau, trên mặt nước tràn ngập một tầng hơi nước, đột nhiên âm khí biến mất không nói.
Hứa Tiên quay đầu lại thất kinh hỏi:
- Hồ Tâm Nguyệt, ngươi làm cái gì?
Đây rõ ràng là có trận pháp ngăn cản minh thăm dò.
Hồ Tâm Nguyệt lúc này cũng đi lên bong thuyền, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên chỗ cao nhất của con thuyền, nhìn Hứa Tiên cười nói:
- Ah, thật sự là không khéo, lúc trước ta đã thiết hạ ảo thuật trong phiến thủy vực này, vốn muốn báo thù thay cho Thường Hi, chẳng lẽ ảnh hưởng tới ngươi sao?
Hứa Tiên tiến lên một bước nói:
- Mau triệt tiêu ảo thuật, chớ ảnh hưởng tới ta thi pháp.
Hồ Tâm Nguyệt cười quyến rũ nói:
- Ngươi đang cầu ta sao? Khó mà làm được ah, trận pháp này rất trọng yếu với người ta đấy, nhưng mà yên tâm đi. Ta sẽ không vi phạm lời thề, tổn thương ngươi. Nếu ngươi muốn phá trận, thì chỉ cần công kích ta, nhưng mà như vậy, chính là người công kích ta trước đấy nhé, lời thề của ta sẽ không còn hiệu lực gì cả.
Ngày đó Hứa Tiên bức nàng thề là không đi tìm hắn gây phiền toái, Hồ Tâm Nguyệt lại nói:
- Quá không công bình, nếu như ngươi đi tìm ta gây phiền toái, chẳng phải ta không được tự vệ sao.
Hứa Tiên nói:
- Chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy thì cho dù gặp ta, ta cũng không đi làm phiền ngươi.
Kết quả là, cuối cùng nhất đã có ước định với nhau. Hồ Tâm Nguyệt không chủ động tìm Hứa Tiên và những người bên cạnh hắn gây phiền toái, Hứa Tiên cũng không được vào thời điểm Hồ Tâm Nguyệt không có làm xằng làm bậy mà công kích nàng, nếu không lời thề sẽ mất đi hiệu lực. Hôm nay Hồ Tâm Nguyệt vắt hết óc mới nghĩ ra, phương pháp phá tan lời thề trước đó. Quỷ nước không phải nàng gọi đến, mà ảo trận này nàng đã sớm thiết hạ rồi, cũng không gây tổn thương tới bất cứ kẻ nào, nếu Hứa Tiên muốn cứu người, chỉ cần phá tan lời thề là được.
Hứa Tiên vô tội nói:
- Chuyện này, không phải ta nói rồi sao? Lời thề đã không còn nữa.
Song phương đã hình thành lời thề, nếu như một phương đã đánh tan lời thề này, dĩ nhiên là không tồn tại.
- Ngươi im miệng cho ta!
Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt lại tức giận lên, nói:
- Ngươi biết ta suy nghĩ bao lâu, mới nghĩ ra biện pháp không? Dựa vào cái gì mà ngươi nói không tính là không tính, đến đây, đến đánh ta đi!
Nàng tỉ mỉ thiết hạ kế sách, vốn định nhìn thấy biểu lộ tiến thoái lưỡng nan của Hứa Tiên, nhưng cuối cùng lại có kết quả này, làm cho nên không có chút cảm giác thành tựu nào.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Nàng có bị điên không vậy?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Hình như là thế!
Thường Hi nói:
- Meow! Điên!
Hồ Tâm Nguyệt hổn hển nói:
- Tất cả các ngươi im miệng cho ta, loại thắng lợi này, ta tuyệt đối không tán thành, muốn đi cứu những người kia, thì phải chiến thắng ta trước đã!
Thân hình Hứa Tiên khẽ động, biến mất nguyên tại chỗ, đi tới trước mặt Hồ Tâm Nguyệt. Chỉ nghe "Đông" một tiếng, Hứa Tiên nắm tay trùng trùng điệp điệp đập vào ót của Hồ Tâm Nguyệt, nói:
- Như vậy được rồi.
Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, ôm cái đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hít một hơi lạnh, nói:
- Đau quá a!
Sau đó đứng thẳng lại, cười ha hả, nói:
- Như vậy, như vậy là ngươi đã đánh ta, lời thề đã mất đi hiệu lực, sau này sẽ tùy tiện nghĩ biện pháp đối phó ngươi, hãm hại ngươi, chờ thời điểm ngươi độ kiếp, ta sẽ dùng sức thôi động tâm ma của ngươi, cho ngươi độ kiếp thất bại, bị sét đánh chết là đáng đời, ha ha ha. Có phải rất sợ hay không?
Hứa Tiên bất đắc dĩ buông tay nói:
- Không phải ta nói rồi sao? Lời thề kia đã sớm không còn tồn tại, cho dù ngươi muốn làm gì cũng không sao cảs.
- Meow, ngu ngốc!
Thường Hi vểnh cái đuôi lên, nhàn nhã đi qua.
Hồ Tâm Nguyệt lập tức hóa đá, cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, chuyện này... Như vậy, những gì mình làm, không phải khổ sở uổng phí sao?
Hứa Tiên đứng phất tay trước mặt của nàng, nói:
- Này, ngươi không sao chớ!
Nhưng không biết nguyên nhân nữ tử trước mặt bởi vì những gì hắn làm, tâm linh đã bị tổn thương và đả kích trầm trọng.
Hồ Tâm Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhảy ra phía sau, kéo khoảng cách với Hứa Tiên, oán hận nói:
- Hứa Tiên, ngươi quả nhiên lợi hại, trước kia là ta quá đại ý.
Hứa Tiên vò đầu một hồi, chuyện này cũng tính toán là mình lợi hại sao?
- Tốt rồi, mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi bỏ trận pháp đi! Tên tam hoàng tử kia không chạy thoát được, chậm rãi báo thù là được rồi, yên tâm đi, ta nhất định không ngăn cản ngươi đâu.
Hồ Tâm Nguyệt hận không thể rống to với Hứa Tiên.
- Cái gì đạt được mục đích, chẳng lẽ không công bị ngươi cốc đầu một cái như thế này, chỉ vì mục đích đã đạt được là xong sao?
Nhưng những này ngu ngốc này đương nhiên Hồ Tâm Nguyệt không cách nào ra. Mà oán hận nói:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ, có bản lĩnh thì đả bại ta ngay tại đây, bằng không ngươi cũng một mực bị vây ở nơi này.
Hứa Tiên cau mày, trận pháp này hiển nhiên là Hồ Tâm Nguyệt chuẩn bị đã lâu, muốn phá trận dễ vậy sao, tuy bằng tâm tính pháp lực hiện giờ của hắn hiểu rõ. Dù có phá cũng cần thời gian khá lâu, nhưng đám quỷ nước kia giống như lửa cháy sém lông mày, nếu không đi ngăn cản kịp thời, không biết sẽ có bao nhiêu mạng người phải chết, hơn nữa Phan Ngọc còn ở bên ngoài.
Hồ Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy tâm tình khoai khoái dễ chịu hơn một ít.
...
Ngư Huyền Ky cho thuyển nhỏ đậu vào một nơi hẻo lánh cạnh bờ, ôm lấy Duẩn nhi đang ngủ lên bờ.
Nhưng lại có một đạo độn quang nhanh chóng bay tới, hạ xuống cạnh thuyền nhỏ, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ, chính là Tham Lang.
Ngư Huyền Ky mỉm cười nói:
- Nguyên lai là Tham Lang sư thúc, những ngày này chơi có tận hứng không?
Tham Lang nói:
- Ngươi tính tính toán toán chẳng phải là biết sao?
Tiện tay một ngón tay, chỉ về phương hướng của Hứa Tiên, chỗ đó là nơi phát ra oán niệm, hai người đều cảm ứng rõ ràng.
Ngư Huyền Ky nói:
- Như thế nào?
Tham Lang trừng to mắt nói:
- Đừng nói với ta ngươi không tính toán ra nhé, hiện tại ta hỏi ngươi, chỗ có cần ta ra tay không?
Ngư Huyền Ky nhướng mày nói:
- Tham Lang sư thúc cần gì hỏi ý của ta, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn sao?
Tham Lang nói một hơi:
- Ta biết rõ mức độ nguy hiểm của chuyện ngươi muốn làm. Lại không hiểu bố cục của ngươi, nếu như ngươi đã an bài tốt, ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, nếu không, ta cuối cùng phải ra tay cứu người thôi, nói như thế nào cũng là vận mệnh của rất nhiều người đấy.
Ngư Huyền Ky giống như có chút ngoài ý muốn, nói:
- Đa tạ sư thúc quan tâm, nhưng hẳn là không ngại, vị kia là tinh túc đại nhân, sẽ không xằng bậy.
Tham Lang lại nói:
- Tính tình của nữ nhân kia, thật sự không biết đang làm chuyện ngu xuẩn.
Ngư Huyền Ky nói:
- Vậy sư thúc không ngại chờ ở chỗ này một lúc, cứ hành động theo tình hình đi, ta đem đồ đệ này trở về đạo quan trước.