Ngôn ngữ của nàng vẫn lộ ra kiêu ngạo như trước, bỉu môi nói:
- Không gia nhập Dao Trì, là tổn thất của Bạch Tố Trinh!
Hứa Tiên suy đoán, đại khái nương tử cự tuyệt gia nhập Dao Trì lúc trước, làm cho nàng không vui! Nhưng Bạch Tố Trinh cự tuyệt một lần, nhưng mục đích cuối cùng nhất cũng là gia nhập Dao Trì Tiên Cung. Chỗ đó thật sự là địa phương nữ tử thiên hạ hướng tới.
Bởi vì bây giờ quan niệm thế gian nam tôn nữ ti chiếm vị trí chủ đạo, hơn nữa nữ tử trời sinh cảm tính hóa cùng cảm xúc hóa, cho nên khó làm được chuyện lạnh lùng như nam tử, cho nên số lượng nữ tử tu hành ít hơn nam nhân nhiều. Dao Trì Tiên Cung tồn tại cũng có tính chất như hiệp hội của nữ tử, ý muốn bảo hộ quần thể nhỏ yếu.
Tiết Bích quay lại chủ đề, nói:
- Ngươi biết vì cái gì ta biết là Long tộc Đông Hải không?
- Vì cái gì?
Ánh mắt của Tiết Bích nhìn qua hướng biển cả, nói:
- Bởi vì bọn chúng đã tới.
Nàng từng thiếp hạ một "Bích chướng" ở bên ngoài đảo chừng trăm dặm, bất luận kẻ nào xông vào cũng không thoát khỏi cảm ứng của nàng.
Hứa Tiên vội vàng thi triển Thông Thiên Nhãn, quả nhiên, rất nhiều binh tôm tướng cua hình dáng kỳ dị đang đi tới đây, cầm đầu chính là Long Vương Ngao Nghiễm. Đại khái là Tiểu Thanh cùng Tiết Bích kích đấu hấp dẫn hắn tới. Mặc dù Long tộc không thể khống chế cả Đông Hải, nhưng nếu như không có chút tai mắt như thế, cũng không cần phải tồn tại nữa rồi.
Linh lực thể lực của Hứa Tiên đã khôi phục lại bảy phần, chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong, sợ rằng khó ứng phó được. Hơn nữa cũng không cần phải đem Ngư Nhi cũng Tiết Bích kéo vào. Kéo Tiểu Thanh muốn rời đi.
Tiết Bích do dự một chút, vẫn nói:
- Các ngươi có thể lưu lại, bọn họ sẽ không động thủ đâu.
Tiểu Thanh nói:
- Ngươi hù chúng ta ah!
Tiết Bích nói:
- Có tin hay không là tùy ngươi, muốn chạy trốn cũng tùy tiện, tuy Đông Hải to lớn. Đắc tội Long Vương, muốn tìm địa phương an toàn đặt chân, cũng không dễ dàng như vậy.
Hứa Tiên nói:
- Vì cái gì giúp chúng ta?
Hắn có thể không biết lần trước đánh nhau, đã đạt được hữu nghị của Tiết Bích rồi.
Tiết Bích nói:
- Các ngươi lần này ra biển, chỉ sợ là gây phiền toái cho Ngao Nghiễm, hơn nữa còn là đại phiền toái, bằng không Ngao Nghiễm cũng không tự thân xuất mã. Ta đang muốn gây phiền toái cho hắn, không được sao?
Hứa Tiên vào lúc này đã hiểu được, nếu như phát triển tiếp, tín ngưỡng mụ tổ và tín ngưỡng Long Vương sẽ xung đột với nhau, hôm nay chỉ sợ là dựa vào uy nghiêm của Dao Trì Tiên Cung mới có thể chế trụ Long tộc, nhưng cũng không cho Ngư Nhi sống khá giả. Tiết Bích tiếp nhận nhiệm vụ phụ tá Ngư Nhi, liền buông ân oán cá nhân, muốn bảo trụ chính mình.
Liền cười nói:
- Chúng ta chờ thêm một lát, xem Tiết cô nương lui địch như thế nào.
Cũng không phải hắn vô lễ, trong tay còn có một độn phù, cho dù có biến cố gì, cũng có thể chạy đi.
Tiểu Thanh vẫn do dự, nói:
- Như vậy có thể sao?
Hứa Tiên nói:
- Không có vấn đề.
Sau đó kéo nàng qua bên người, giúp nàng sửa sang lại quần áo của mình, che khuất da thịt lộ ra.
Tiểu Thanh xấu hổ làm giãy dụa sơ sơ, sau đó cho phép hắn, như vậy quả thực đã xem mình thuộc về hắn.
Tiểu Bích ngả ngớn huýt sáo một hồi, bị Tiểu Thanh liếc qua.
Một lát sau, mây đen đã đến trước mắt, xa xa còn không biết là. Mây đen ở xa tít ngoài kia còn cất giấu không biết bao nhiêu tinh quái bên trong, vây quanh đảo nhỏ này, âm thanh như biển gầm vang lên:
- Giao hai người này ra đây.
Nương theo đó là tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to gió lớn, giội tắt đống lửa.
Tiết Bích đứng dậy, ngẩng đầu nói:
- Ngao thúc thúc, đã lâu không gặp.
Làm ra bộ dáng quen biết đã lâu.
Trong lòng Tiểu Thanh căng thẳng, một tay nắm chặc cột cờ, tay kia cầm chặt tay của Hứa Tiên. Bởi vì thân đang trong hiểm cảnh, không tự chủ được ỷ lại. Cảm giác này làm nàng có chút không quen, nhưng trong nội tâm xuất hiện cảm giác an toàn, làm cho nàng không đành lòng buông tay.
Hứa Tiên xoa bóp tay nàng, an ủi mỉm cười nhìn qua. Long Vương cũng không có trực tiếp lên đảo bắt người, đã nói lên Tiết Bích cũng không phải lừa gạt bọn họ.
Ngư Nhi cũng bừng tỉnh, đứng dậy hỏi:
- Làm sao vậy?
Ngao Nghiễm cười nói:
- Nữ hiền chất, hai người sau lưng của ngươi là tội phạm quan trọng của Long cung, bổn vương đang muốn truy nã bọn họ, thỉnh ngươi tạo thuận lợi.
Tiết Bích lại lắc đầu nói:
- Không được, hai người này chính là khách nhân của mụ tổ nương nương, làm sao tùy ý cho người ta đuổi bắt chứ, kính xin thúc thúc nhanh chóng rời đi thôi! Chớ để người khác hiểu lầm, Đông Hải Long Vương có tranh chấp với Thủy Khuyết Tiên Cung chúng ta thì không tốt lắm.
Tinh quái ồn ào cười to, chỉ bằng một mình nàng ta cũng dám bảo Long Vương phải rời đi nữa chứ. Hơn nữa trên đảo nhỏ này. Chỉ có vài căn nhà nhỏ, lại dám xưng là Thủy Khuyết Tiên Cung.
Ngao Kình bước ra khỏi hàng, nói:
- Thủy Khuyết Tiên Cung, chỉ bằng mấy tên các ngươi? Ha ha, muốn để cho chúng ta rời đi, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông! Đừng tưởng rằng lão ba ma quỷ của ngươi quen biết phụ thân ta thì ghê gớm lắm, lại dám ngăn cản, ngay cả ngươi và cái gì mụ tổ cùng bắt lại, hồi cung hưởng dụng.
Tiết Bích vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chẳng lẽ thúc thúc đối xử với con đỡ đầu như thế? Khó trách chuyện Long tộc suy thoái, cũng bởi vì Long Vương quản người quá kém. Những lời vô lễ như thế, ta sẽ bẩm báo lại cho thánh mẫu, người trong Dao Trì Tiên Cung chúng ta. Há có thể bị bôi nhọ. Hơn nữa thúc thúc chớ quên đã đồng ý với thánh mẫu, thủy tộc Đông Hải tuyệt đối không được bước lên đảo này một bước, nếu vi phạm, các ngươi có thể lên bắt người, ta tuyệt không ngăn cản.
Nói xong lời cuối cùng cũng không chút e sợ.
Ngao Nghiễm trừng Ngao Kình, xoay mặt cười nói:
- Tiểu nhi không nên thân, hiền chất đừng vội trách tội. Mụ tổ nương nương nhân đức bổn vương cũng nghe thấy, cũng rất khâm phục, nghe nói chưa gả cho ai. Trong Long tộc chúng ta có nhiều người chưa thành thân, sao không từ đó tuyển ra lang quân như ý, cộng trị Đông Hải này? Mụ tổ nương nương muốn cứu người, có Long tộc Đông Hải chúng ta xuất lực, chắc chắn càng thêm đắc lực, cũng không cần mỗi ngày tự mình ra biển bôn ba, hiền chất cũng có thể cân nhắc một hai.
Lời vừa nói ra, phía sau Ngao Kình lập tức có bốn nam tử đi ra, đều có hình dáng nhân loại, người mặc áo giáp, xác thực có vài phần oai hùng. Nhưng đang châu đầu ghé tai, âm hiểm cười nhìn qua ba nữ nhân Tiểu Thanh chỉ trỏ, rất hèn mọn bỉ ổi.
Trong nội tâm Hứa Tiên thầm mắng to: thì ra Long tộc này nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghe ra chiêu cầu thân, nhưng làm gì có chuyện tốt như vậy. Những gia hỏa lòe loẹt này ta sẽ ghi nhớ trong lòng sớm muộn gì cũng chém giết bọn chúng