Hứa Tiên cũng không nhịn được thoáng thả chậm cước bộ, cổ thành rộng lớn cổ phác dưới tịch dương, đẹp tựa như một bức họa cuộn tròn, trong mỹ lệ lại hơi lộ vẻ tịch liêu. Người đi trong đó, phảng phất như trong một bước là có thể vượt qua quang âm cách trở, hồi tưởng nghìn năm đã qua.
Hứa Tiên khẽ cười, chính mình nếu nhớ lại đến tận cùng, lại bay qua, mà là tương lai xa xôi, hơn nữa tương lai như vậy sợ là vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Đi qua một hẻm nhỏ, một quầy xem bói đặt ở bên tường. bóng nghiên trong tịch dương.
Hấp dẫn chủ ý của Hứa Tiên, trong nội thành không phải là tùy tiện người nào cũng đều có thể bày quầy xem bói.
Sau quầy xem bói lão đạo tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, quả thực là hình tượng giống như cao nhân đắc đạo, cười hàm hậu nói:
- Vị công tử này có muốn xem một quẻ không?
Ngôn ngữ mời chào sinh ý tầm thường này, lại để Hứa Tiên dừng lại cước bộ vội vàng, trước mắt bộ hình tượng này cực kỳ xa lạ, lại mang đến cho hắn một loại cảm giác rất tinh tường. Không cần nghĩ ngợi mở ra Thông Thiên Nhãn, xuyên phá một tầng ảo giác trước mắt này.
Thanh Mộc mộc trâm, đạo bào màu vàng hơi đỏ, tinh mâu mỉm cười cũng như lưu ly.
Trên mặt Hứa Tiên hiện lên thần sắc kinh hỉ không thể tưởng tượng được:
- Huyền Cơ!
Ngư Huyền Cơ lại hỏi:
- Vị công tử này có muốn xem một quẻ không?
Thanh âm kia rơi vào trong tai Hứa Tiên, đã không phải thanh âm già nua nữa, mà là mềm mại dễ nghe như hoàng oanh.
Hứa Tiên cũng bình định tâm thần, đi ra phía trước, cười nói:
- Không biết bao nhiêu tiền một quẻ? Tính toán thế nào?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Bần đạo thần cơ diệu toán, chỉ cần ba nghìn năm trăm hai mươi tám lượng hai văn bạc, bảy mươi năm đồng tiền là được.
Hứa Tiên nao nao liền phản ứng lại, từ trong Công Đức Bài lấy ra toàn bộ ngân phiếu, lại từ trong túi tiền lấy ra. Những tiền bạc này đều là tùy tiện mang ở trên người, đã bị thỉnh thoảng cần đến, ngay cả chính hắn cũng không có đếm rõ. Đặt ở trên bàn lại vừa vặn là ba tờ ngân phiếu một nghìn lượng, năm trăm hai mươi lượng bạc nén, tám lượng bạc vụn, bảy mươi năm đồng tiền, cùng con số theo như lời Ngư Huyền Cơ không hề kém một phân.
Ngư Huyền Cơ không chút khách khí đem toàn bộ thu hồi, trên mặt dáng tươi cười càng phát ra thoải mái.
Hứa Tiên vô cùng kinh ngạc:
- Ngươi có thể tính được? Theo lý thuyết mệnh số của hắn hẳn là không tính được mới đúng, bằng không, Đông Hải Long Vương đã sớm giết tới cửa cùng hắn liều mạng rồi. Mà trước đây Ngư Huyền Cơ cũng nói tính không rõ mệnh số của hắn, sao hôm nay lại có thể nói ra rõ ràng vật thiếp thân của hắn như vậy.
Ngư Huyền Cơ con ngươi lưu ly nhìn Hứa Tiên, một mai tiền đồng ở giữa ngón tay của hắn nhẹ nhàng lăn qua lăn lại:
- Hán văn mệnh số cũng không phải là không dấu vết có thể tìm ra a. Không, phải nói ngược lại so với trước đây trở nên càng rõ ràng hơn chút!
Hứa Tiên hoạt kê, lực lượng của chính mình so với năm xưa đề thăng đâu chỉ gấp chục lần, theo hắn suy luận. Bản thân mệnh số hẳn là trở nên càng thêm khó dò mới đúng.
Ngư Huyền Cơ làm như nhìn ra suy nghĩ của hắn:
- Thuật số chi đạo cũng không đơn giản như vậy. Như kim tiền cũng giao ra, ngươi có thể coi là chút gì đây?
Hứa Tiên vốn tưởng rằng đây chỉ là vui đùa đã lâu gặp lại, thấy hắn chăm chú hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên tính toán cái gì cho tốt, lại nhớ tới chuyện Thái Âm chân nhân dặn dò:
- Ta đang muốn đại luyện đan dược, ngươi giúp ta tính thành bại, xem đan dược này có thể luyện thành hay không?
- Vậy ngươi là đoán từ hay là xem tay?
- Đoán chữ đi!
Hứa Tiên nhìn trên bàn có bày giấy và bút mực, còn bày một quyển sách, không phải Chu Dịch, mà là Tam Quốc Diễn Nghĩa mà hắn chép được.
Ngư Huyền Cơ liền đem Tam Quốc Diễn Nghĩa cầm lên, mở ra một mảnh giấy Tuyên Thành đặt tới, Hứa Tiên đề bút viết một chữ "Ngư".
Ngư Huyền Cơ thần sắc khẽ động, mở miệng khen:
- Thực sự là chữ tốt!
Hứa Tiên nói:
- Chữ này muốn giải thích như thế nào, là hung hay là cát?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Chữ Ngư này sao, âm thông của nó một chữ "Dư", ừm, hàng năm có thừa, là dấu hiệu đại cát đại lợi, nói rõ ngươi luyện đan tất nhiên sẽ thành công, yên tâm đi!
- Ba nghìn lượng bạc đổi một câu hàng năm có thừa, sư tỷ người đây là giết người sao?
Hứa Tiên vẻ mặt trêu ghẹo, ngươi đoán chữ này tiêu chuẩn cũng cao minh, học sinh tiểu học cũng sẽ không tin tưởng cái gì hàng năm có thừa may mắn đi sao! Trên phường thị tùy tiện tính toán mệnh, cũng có thể để chữ điên đảo mở ra, xuất ra hơn mười loại thuyết pháp.
Ngư Huyền Cơ mỉm cười nói:
- Thiên Cơ diễn toán chữ ở trong lòng, trừ tính người trong người, ai cũng sẽ không minh bạch. Đoán chữ cũng bất quá vì để con người an tâm, sư đệ ngươi cũng không phải con người, ta cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi đây?
Hứa Tiên cười khổ một chút:
- Vậy thì cho ngươi mượn cát ngôn, đến lúc đó luyện thành ngươi cũng có được ăn!
- Ta?
- Đúng vậy, không cần khách khí, ngươi nếu như nghĩ thực sự băn khoăn, có thể đem bạc trả lại cho ta.
- Không khách khí!
Ngư Huyền Cơ thẳng thắn đem toàn bộ bạc đều thu lại.
- Hiện tại ngươi đặt chân ở đâu, đến lúc đó ta lại đi tìm ngươi?
Hứa Tiên lại liếc mắt nhìn mặt trời chiều phía xa, đã có hơn phân nửa rơi vào phía dưới tường thành. Nếu không chỉ qua chốc lát, trời thật sự sẽ tối đen.
Hứa Tiên đứng ở trong mặt trời chiều, Ngư Huyền Cơ thì đứng ở trong ngõ hẻm, trong lúc đó bất quá ngăn cách một cái bàn xem bói nho nhỏ, lại phân ra quang và ảnh.
Ngư Huyền Cơ mỉm cười:
- Có hẹn cùng người khác sao?
- Xem ra ngươi hiện tại thực sự là đạo hạnh tiến nhanh.
- Từ lúc ngươi dừng lại, đã là lần thứ ba nhìn sắc trời rồi.
Hứa Tiên hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cùng Ngư Huyền Cơ cách biệt đã lâu mới gặp lại, đương nhiên cũng có rất nhiều lời muốn nói, bất quá hiện tại Phan Ngọc đã chờ tròn một buổi trưa.
Ngư Huyền Cơ không chỉ không có chút nào có ý thay Hứa Tiên giải vây, ngược lại dùng một đôi con ngươi lưu ly, lại có vẻ hăng hái đánh giá vẻ mặt xấu hổ của hắn, thản nhiên than thở:
- Lẽ nào cùng ta nói chuyện để Hán văn ngươi khó khăn như vậy?
Hứa Tiên vội vã giải thích nói:
- Đương nhiên không phải, ta...
Chợt phản ứng lại, trừng mắt với nàng một cái:
- Ta thực phải đi.
Xoay người liền muốn rời khỏi.
Ngư Huyền Cơ cũng không nói ngăn cản, thoải mái ôm cánh tay, nhìn hắn trong ánh sáng mờ trong trẻo, cười mà không nói. Giấu ở trong bóng đen nhàn nhạt, nàng dáng người uyển chuyển hàm xúc, tràn đầy tự tin cùng đợi.
Chờ đợi hắn dừng bước lại, chờ đợi hắn xoay người lại, bất đắc dĩ vươn tay nói:
- Địa chỉ!
Dù sao cũng là không dễ dàng, ở trong biển người mênh mông gặp nhau.
Ngư Huyền Cơ khom xuống vòng eo, tại lòng bàn tay hắn viết xuống một chuỗi chữ nhỏ li ti.
Lòng bàn tay truyền đến xúc giác ngứa ngáy, Hứa Tiên nhìn không chuyển mắt, nhìn nàng lộ ra gương mặt mờ nhạt, phân nửa rực rỡ trong nắng chiều chói mắt. Con ngươi lưu ly nhuộm thành màu hồng rực rỡ. Một nửa khác lại đang chìm đắm trong u ảnh, hiện ra đường cong phân biệt rõ ràng.