Ngư Huyền Cơ gật đầu, thấy Hứa Tiên đi tới, vội vàng chạy ra sau lưng của Duẩn Nhi.
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ, nhìn thấy trí nhớ Huyền Cơ đã hoàn toàn khôi phục, xem ta làm sao phạt ngươi, đoạn cùng Hứa Tiên đi vào trong phòng.
Hứa Tiên chỉ chỉ hai người ở phía ngoài, nói:
- Xem như đã khỏe mạnh trở lại?
Bạch Tố Trinh vui mừng nói:
- Đúng vậy, mỗi ngày ngủ một giấc, là có thể khôi phục không ít trí nhớ, nàng bây giờ, hẳn đã khôi phục đến lúc vài tuổi rồi, tâm tính cũng sẽ từ từ khôi phục theo. May là từ nhỏ nàng đã theo ta, nếu không thì sẽ phiền toái.
Hứa Tiên cầm bàn tay trắng nõn của nàng, nói:
- Cực khổ cho nàng.
Bạch Tố Trinh lắc đầu, cười nói:
- Ta với Huyền Cơ là thầy trò nhiều năm như vậy thì có gì mà cực khổ, có thể chăm sóc cho nàng một lần nữa cũng cảm thấy thú vị.
Chợt thở dài:
- Chẳng qua là pháp lực của nàng, chỉ có thể đợi sau khi trí nhớ của nàng hoàn toàn khôi phục, sẽ đi tìm thiên tài dị bảo giúp nàng khôi phục pháp lực.
Nhưng thiên tài dị bảo đâu phải là có thể dễ dàng tìm được.
Hứa Tiên cười nói:
- Lấy nhân sâm tinh kia nấu canh, bảo đảm pháp lực của nàng sẽ khôi phục lại như trước kia.
Bạch Tố Trinh cũng biết là hắn nói đùa, cấu hắn một cái, nói:
- Chàng cũng không cần nôn nóng như vậy chứ?
Hứa Tiên đem bàn tay nàng chà xát với tay mình, nói:
- Sao lại không vội chứ, bất quá ta đã có một biện pháp, ta còn hơn hai trăm vạn công đức lực, công đức lực là thuần túy nhất, không có bất kỳ thuộc tính lực lượng gì. Hẳn là có thể giúp nàng khôi phục pháp lực, mà không ảnh hưởng đến nang lực của bản thân nàng!
Người phàm nếu có hai trăm vạn công đức lực này thì sau khi chết sẽ không phải chịu nỗi khổ luân hồi. Mà Hứa Tiên sắp sửa phải độ kiếp, công đức lực lại càng có ảnh hưởng to lớn.
Hứa Tiên cười nói:
- Tâm ta chính là tâm ngươi, còn phân ra ta với ngươi làm gì. Chuyện độ kiếp, sau này nghĩ biện pháp vượt qua đã.
Hôm nay hắn đã kiến thức được sự đáng sợ của thiên kiếp, lại càng cẩn thận hơn.
Trong lòng Bạch Tố Trinh có chút ngọt ngào, mọi phiền não toàn bộ đều biến mất, mỉm cười nói:
- Không có làm cách nào khác hơn cách này, quan nhân.
Nàng hôm nay bạch y như tuyết, phảng phất như trên trán có một tầng phong vận, so với trước kia càng thêm mỹ lệ. Trong con ngươi hàm chứ tình ý nhàn nhạt, người nào được nàng nhìn như vậy, trong tâm chắc cũng ngọt ngào. Hôm nay lại nhẹ nhàng cười như vậy, khóe môi đầy đặn gợi lên độ cong, rung động lòng người.
Hứa Tiên không nhịn được vươn người qua bàn trà, hướng làn môi mỏng hôn tới. Mặt của Bạch Tố Trinh ửng đỏ, cũng không tránh đi.
Hai môi chạm nhau. Nhẹ nhàng hưởng thụ tư vị của nhau, không lâu sau, trên mặt của nàng hiện lên một tầng đỏ hồng như say rượu, trong con ngươi có mấy phần mê say.
- Sư phụ, các ngươi đang làm gì đó?
Bạch Tố Trinh giật mình quay đầu lại, nguyên lai là không biết lúc nào, Ngư Huyền Cơ đã đi tới cửa, đang nháy mắt, tò mò nhìn một màn này.
Nàng vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, dùng ống tay áo trắng noãn lau lau trên khóe môi trơn bóng của mình, nói: "S"
- A, không có gì.
Lại thấy Hứa Tiên như như không tim không phổi cười cười. Không khỏi hung hăng trừng hắn một cái.
Hứa Tiên nhún bả vai một cái, cười nói:
- Nương tử, ta chờ ngươi về nhà.
Nói xong liền đi ra cửa.
Hứa Tiên lại lần nữa tới thăm, Ngư Huyền Cơ tựa như đã có trí nhớ của tiểu hài đồng, nàng đang thú vị trèo trên cây, Duẩn Nhi ở dưới mặt hô to cổ vũ. Lại không nghĩ rằng xem được một màn như hồi bé của nàng.
Duẩn Nhi nói:
- Sư thúc, người đã đến rồi.
Hứa Tiên cười cười sờ đầu nàng.
Ngư Huyền Cơ nghe vậy cố gắng xoay đầu lại nhìn nàng, bởi vì quay quá nhanh, bị trượt tay, kinh hô từ trên cây ngã xuống.
Hứa Tiên vội vàng tiến lên, đỡ nàng vào trong ngực. Chỉ cảm thấy trong ngực mềm nhũn. Vội vàng thả nàng ra.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Chơi vậy quá nguy hiểm.
Nàng hiện tại vô luận từ trong ra ngoài cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Mặt Ngư Huyền Cơ đỏ bừng. Không biết là xấu hổ hay là tức giận. Nhìn Hứa Tiên chằm chằm nói:
- Nếu ngươi không tới thì ta cũng sẽ không ngã.
Đôi con ngươi màu đen phảng phất biến thành trong suốt, bỗng nhiên nói:
- Di, thế nào cũng không thấy được ngươi.
Lúc này, Bạch Tố Trinh đang nấu cơm trong nhà bếp, nghe thấy, liền đi ra ngoài nhìn thấy Hứa Tiên mới yên tâm, kinh ngạc hỏi:
- Nhìn không thấy là có ý gì?
Ngư Huyền Cơ nhìn Duẩn Nhi, lại nhìn Bạch Tố Trinh một chút, nói:
- Duẩn Nhi xem thấy được, sư phụ cũng xem thấy được, nhưng làm sao mà không thấy được ngươi?
Hứa Tiên nói:
- Thật không nhìn thấy sao?
Ngư Huyền Cơ chống cằm, nói:
- Đúng vậy. Vốn cảm giác rằng ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, ngươi không có ở đây, ta cũng sẽ không bị ngã.
Thanh âm Bạch Tố Trinh chợt cao lên:
- Cái gì? Ngươi từ trên cây ngã xuống đất! Duẩn Nhi.
Ngư Huyền Cơ cùng Duẩn Nhi khẽ run rẩy. Duẩn Nhi thấp giọng nói:
- Là sư phụ nói nàng leo cây rất lợi hại, dĩ nhiên là ta không tin.
Ngư Huyền Cơ ôm lấy vòng eo Bạch Tố Trinh. Đem đầu dán vào bộ ngực của nàng, thủ thỉ nói:
- Sư phụ không nên tức giận, sau này ngư nhi không dám nữa.
Bộ dáng ngây thơ giảo hoạt kia, khiến cho Hứa Tiên rất là sửng sốt, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cái gọi là con gái mười tám thay đổi. lại rất để ý đến lời nói vừa rồi của Ngư Huyền Cơ, hắn nhìn Bạch Tố Trinh nói một chút, Bạch Tố Trinh vội vàng hỏi lại Ngư Huyền Cơ:
- Huyền Cơ, ngươi nói ngươi có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng lại không nhìn thấy hắn.
Ngư Huyền Cơ gật gật đầu nói:
- Đúng thế! Rõ ràng là lúc nãy không nên có người tiến vào, cho nên ta mới có thể bị giật mình ngã xuống.
Hứa Tiên sửng sốt, quả nhiên là bởi vì mình sao? Theo lời của Ngư Huyền Cơ “Nhìn” chẳng lẽ là đoán trước tương lai? Nhưng hiện tại nàng nên là phàm nhân mới đúng.
Bạch Tố Trinh nói:
- Vậy ngươi có thể nhìn thấy ta sao?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Có thể nha, bất quá sư phụ thì rất mơ hồ, Duẩn Nhi rất rõ ràng. Mà bây giờ hắn đi vào đây, tất cả đều lộn xộn hết rồi.
Lại bỗng nhiên cười nói:
- Sư phụ, trưa nay chúng ta ă dấm cá chép sao!
Bạch Tố Trinh ngây người, cơm trưa hôm nay. Nàng đã cố ý giữ bí mật, muốn cho nàng một niềm vui nhỏ. Theo tình hình hôm nay, Ngư Huyền Cơ rõ ràng có năng lực tiên đoán, nhưng mà không có pháp lực, không dựa vào bói toán mà có thể làm được đến bước này, quả thật là bất khả tư nghị. Nếu nàng khôi phục được năng lực bói toán, thì có thể làm đến thế nào nữa?
Bạch Tố Trinh tự cân nhắc nói:
- Chẳng lẽ nàng đã độ Đạo Huyền kiếp thành công?
Nhưng nàng cũng chỉ có thể đợi đến khi Ngư Huyền Cơ hoàn toàn khôi phục mới có thể hỏi được tất cả.
Hứa Tiên lúc nãy còn không có cảm giác gì, giờ phút này ngưng thần nhìn vào hai mắt của Ngư Huyền Cơ, chỉ cảm thấy tròng mắt của nàng trong vắt như lưu ly, gào thét trong khoảng không thiên vũ.