Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua trong chốc lát, Hứa Tiên chậm rãi mở ra hai mắt ra.

Trong phòng trúc vắng vẻ tiêu điều, trong phòng yên tĩnh.

Đường trước hoa rơi. Thiên ngoại vân thư.

Hứa Tiên tĩnh tọa thật lâu, nhưng không tìm được pháp của hắn, cho dù tâm tình yên ổn cũng không tìm được điểm đột phá. Nghĩ đến cũng đúng, yên ổn tâm thần chính là thuận theo tự nhiên, bản thân mình hôm nay dũng manh tinh tiến, gia tốc tu thành Thiên Nhĩ Thông, chỉ cần tâm thần yên ổn, không nên vượt mọi chông gai, bài trừ ma chướng, mới có thể bổ ích.

Nhưng bụi gai là vật gì, ma chướng là thứ gì? Ai có thể thấy rõ chứ?

Ma chướng đáng sợ nhất trên đời này, cũng không phải là Tu La Dạ Xoa đáng sợ, hoặc là Thiên Ma mị hoặc vạn vật.

Những ma chướng nay, tuy rất khủng bố, nhưng không phải không thể vượt qua.

Chỉ cần người tu hành có đại nghị luận, đại trí tuệ, có thể dùng lực thủ thắng, dùng tâm khắc chế.

Nhưng nếu không biết thắng thế nào, không biết vào thời khắc nào, thì nên làm gì cho phải đây?

Thứ đáng sợ nhất của ma chướng chính là không thấy được, không sờ được, cho nên thế nhân xưng là bình chướng.

Nếu không vượt qua ma chướng tu vi sẽ ngừng trệ, cho dù tốn hao bao nhiêu thời gian và tâm tư. Cố gắng bằng mọi cách thì tu vi cũng không tiến thêm bước nào, lúc đại nạn buông xuống sẽ đi đời nhà mà, ngao du hoàng tuyền.

Phật môn xưng là Tri Kiến Chướng.

Tri Kiến Chướng, do pháp chấp mà sinh, dùng tham sân si bao gồm mê hoặc, ngu si, mê ám mà thành, hắn phải dùng đại trí tuệ, mới có thể vượt qua, khiến tu vi tiến thêm, cho nên người ta gọi là Tri Kiến Chướng, chính là làm cho đầu óc tối dạ ngu si. (Dịch giả: Tri Kiến Chướng có nghĩa là những thứ mình biết trước biến thành bình chướng ngăn cản bản thân đột phá, bởi vì Hứa Tiên được Pháp Hải nói bốn chữ "Dụng tâm lắng nghe" là mấu chốt đột phá Thiên Nhĩ Thông, nó cũng biến thành rào cản Hứa Tiên)

Cho dù là thân thể hay linh hồn cũng chỉ là túi da, chịu tải trong đó, chính là cách nhìn cả đời của người tu hành, cho nên người tu hành đều phải vượt qua tất cả trở ngại, vượt qua bình cảnh, tiếp tục phát triển. Nhưng nếu những thứ mình hiểu biết biến thành chướng ngại thì sao? Người nên làm gì để vượt qua nó đây.

Hứa Tiên giật mình hiểu ra, thì ra ma chướng chính là bản thân mình, hoặc là nói mình có thể nhìn thấy trước các bước phát triển, vào một ít thời điểm, ngược lại biến thành trở ngại lớn nhất.

Nhưng cho dù ý thức được điểm này, cũng không cách nào dễ dàng đột phá tầng ma chướng này, dùng những "Tri Kiến" của mình đánh vỡ "Tri Kiến Chướng", loại chuyện này giống như bản thân mình và trợ thủ đắc lực đánh nhau vậy, hoặc là phải trực tiếp vượt qua, bằng không sẽ đứng lại vĩnh viễn, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa muốn đánh vỡ bình chướng trước mắt, hiểu biết của bản thân chính là cội nguồn của ma chướng.

Nếu như Hứa Tiên thật sự có thể đánh tan Tri Kiến Chướng, đó cũng là lúc hắn bài trừ tất cả chấp niệm, cách thành ngày thành phật không xa.

Nhưng mà, hắn cũng không phải muốn triệt để đánh tan Tri Kiến Chướng. Mà muốn dùng Tri Kiến Chướng mới đánh tan Tri Kiến Chướng cũ. Giống như một người bị nhốt trong tầng tầng nhà giam, hắn không có cách đánh tan toàn bộ nhà giam, nhưng hắn lựa chọn đánh vỡ cái nhà giam hiện đang giam mình. Làm như vậy hắn sẽ thông minh sáng suốt hơn, cũng có không gian sinh hoạt rộng lớn hơn.

Người tu hành chính là những người không ngừng đánh tan nhà giam, cầu không gian sinh hoạt lớn hơn, còn mưu cầu cuối cùng nhất, chính là đánh tan toàn bộ nhà giam đang giam giữ mình, đạt được tự do.

Thắng người phải dùng lực, thắng mình phải mạnh hơn mình.

Người tu hành là được nếu không đoạn cùng mình là địch, không ngừng chiến thắng chính mình cường giả.

Đánh vỡ gông cùm xiềng xích yêu hận tình cừu, đạt tới cảnh giới vong tình. Đánh vỡ trói buộc cực hạn của sinh tử, có thể trường sinh. Tất cả cái này, đều là tự do chân chính.

Hứa Tiên lúc này muốn đánh vỡ, chỉ là một cái nhà giam hiện giờ trước mặt mình, đó chính là hạn chế cao nhất của thính giác, nhưng đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng khi đã hiểu được ma chướn, cũng không còn con đường nào khác để làm.

Hắn chợt nhớ tới vài câu trong Đạo Đức Kinh có ghi:

- Ngũ sắc sử nhân mục manh, ngũ âm lệnh nhân nhĩ lung, ngũ vị lệnh nhân khẩu sảng. (Ngũ sắc làm người ta đui mù, ngũ âm làm tai người ta điếc, ngũ vị làm miệng người ta thoải mái)

Trong nội tâm Hứa Tiên mỉm cười:

- Nếu đã dùng "Tâm" nghe, vậy tai dùng để làm gì?

Linh lực trong cơ thể cuồn cuộn, lập tức bị phá vỡ màng tai, hủy bỏ thính lực.

Trong đầu sau khi nghe âm thanh vù vù, một lúc sau lại yên tĩnh.

Cho dù là tiếng gió thổi hay tiếng lá trúc xào xạc. Âm thanh véo von của chim hót trong rừng, đều không thể truyền vào trong tai của hắn, thế giới biến thành một vở kịch câm.

Nếu là phàm nhân, có lẽ sẽ sợ hãi, Hứa Tiên cũng chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, sau đó tiếp tục vận dụng pháp môn Thiên Nhĩ Thông.

Bỗng nhiên tai của hắn "Nghe" được âm thanh của thiên nhiên như tiếng nổ, nghe được tiếng mèo kêu nho hòa trên cửa sổ trúc.

Cảm giác lúc này giống như tiếng ồn ào náo nhiệt của khu chợ lấn át tiếng châm rơi, hoàn toàn không nghe thấy, nhưng trong cảm giác này, lại nghe rõ tiếng châm rơi.

Sau đó, hắn lại nghe được âm thanh nhu hòa của nữ tử, khi thì trong giọng nói tràn ngập lo lắng, lo lắng người nào đó quên nàng tồn tại.

Trong nội tâm Hứa Tiên kinh ngạc, chẳng lẽ ta không có luyện thành Thiên Nhĩ Thông, ngược lại là luyện thành Tha Tâm Thông sao? Sau đó cũng hiểu ra, đây là hồn phách con người của Thường Hi đang ở trong thể xác của con mèo, suy nghĩ lộ ra ngoài mà thôi, cũng không phải Tha Tâm Thông chân chính. Trong nội tâm cũng hiểu rõ, Thông Thiên Nhãn cùng Thiên Nhĩ Thông quả nhiên là trụ cột của Tha Tâm Thông.

Hắn thử đem thính lực của mình tràn ra ngoài, đột nhiên lúc này, một thế giới mới hiện ra trước mặt của hắn.

Giống như truyền bá vào không khí, ân thanh tồn tại từ cỏi xa xăm, cũng không phải lỗ tai có thể tiếp nhận. Trong nháy mắt phát ra âm thanh, tất cả âm thanh đều xuất hiện trong tâm của hắn.

Ai từng nghe qua, tiếng lá trúc rơi xuống đụng vào người chứ, nhưng âm thanh vang vọng từ trống rỗng. Ai từng nghe qua, hoa mẫu đơn nở ra trong sơn cốc vào sáng sớm, âm thanh non nớt tươi mới này?

Có lẽ, còn có một con mèo đang lo lắng bên cạnh mình, kêu to!

- Meow, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!

- Meow, xong. Tại sao luôn là Meow ah!

Thật đúng là giết phong tình mà! Trong lòng Hứa Tiên mỉm cười, chậm rãi mở hai mắt ra, vết thương nhỏ trong tai đã khép lại, vết máu cũng bị tinh lọc.

Bộ dáng Thường Hi giương nanh múa vuốt, đột nhiên ngốc trệ.

- Meow, ngươi không có việc gì?

- Cảm ơn quan tâm, đã không có việc gì.

Hứa Tiên vươn tay ôm nàng vào lòng, nói:

- Yên tâm đi, nhất định sẽ trả lại cho ngươi.

- Cái ... Meo meo?

Thường Hi có dự cảm không tốt.

- Đương nhiên là thân thể của ngươi.

Lông mao trên đuôi của Thường Hi dựng đứng.

- Meow, ngươi cũng nghe được sao?

Hứa Tiên cảm giác nàng càng ngày càng giống mèo, ngay cả biểu hiện kinh hãi cũng giống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK