Hứa Tiên ôm lấy Ngao Ly, mỉm cười nói:
- Về nhà thôi!
- Ân!
Ngao Ly thuận thế ôm cổ của hắn, môi mềm hôn lên gò má của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười ha hả, lúc này men say đã dâng lên, chẳng lẽ nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của nàng như vậy, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng của nàng. Làm cho Ngao Ly xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vùi đầu vào trong ngực của Hứa Tiên.
Hứa Tiên ôm Ngao Ly, cùng đám người Tiểu Thanh đi ra khỏi biển, những tiên nhân khác cũng nhao nhao cáo từ rời đi.
Tinh quái thấy tiên nhân nhao nhao rời đi, cũng không biết có nên ngăn cản hay không, nhưng thấy Ngao Nghiễm ngây người, có đổ ước trước đây, đều không thấy hắn làm ra cái gì ngăn cản cả, cho nên kính ý với Ngao Nghiễm tăng lên vài phần.
Mấy vị tướng quân đụng lên đi nói:
- Bệ hạ!
Ngao Nghiễm một chưởng vỗ lên trên vách núi, cắn răng nói:
- Hứa Tiên, ta sẽ cho ngươi chết không được yên lành!
Một mảng vách núi lớn bị nghiền nát, rơi vào trong Liệt Hỏa Hạp, cả đáy biển cũng bị chấn động. Đông đảo tinh quái câm như hến, cũng không dám có suy nghĩ gì nữa.
Hứa Tiên không khỏi quay đầu lại nhìn quanh, âm thầm kinh ngạc. Uy lực một chưởng này, không ngờ cường đại như thế. Ngay cả hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ sợ khi Bạch Tố Trinh tiến vào trạng thái tức giận mới địch lại được thôi.
Không khỏi may mắn lựa chọn của mình, nếu thật sự đại chiến, bằng vào một chưởng này của Ngao Nghiễm, sẽ có không biết bao nhiêu người phải chết. Mà tích lũy lôi kiếp của hắn, có tác dụng với Ngao Nghiễm hay không thì chỉ trời biết.
Tiết Bích nhìn ra thần sắc của hắn, nói:
- Long Vương Ngao Nghiễm thật lâu trước kia đã là Thần Tiên đỉnh phong, nhưng hắn lo lắng không cách nào vượt qua đại thiên kiếp, cho nên bắt đầu tiếp nhận tín ngưỡng lực. Mỗi người cũng biết hắn là chủ của Đông Hải, trước khi Ngư Nhi sinh ra, hắn cũng đã tích lũy tín ngưỡng lực mấy trăm năm. Có thêm lợi khí này. Hơn nữa trên tay có nhiều pháp bảo cường đại, nếu thật sự ra tay, chúng ta ở đây, chỉ sợ một nửa người không thể quay về.
Hứa Tiên không khỏi bận tâm, nói:
- Vậy ngươi cùng Ngư Nhi ở lại chỗ này? Không sao chứ?
Tiết Bích thu hồi ánh mắt, nói:
- Không phải ngươi nói nhất định giúp đỡ Ngư Nhi sao? So sánh với ngươi, ta chỉ là trợ thủ thôi, có nguy hiểm gì?
Hứa Tiên khẽ giật mình, rồi sau đó cười to, nói:
- Đó là đương nhiên, ngươi yên tâm đi, một ngày nào đó, ta sẽ giúp tên tuổi của nàng Đăng Bình Tứ Hải. (Đăng Bình Tứ Hải nên hiểu là vang danh bốn biển)
- Đãng Bình Tứ Hải... Sao?
Tiết Bích không biết là nên cười hắn cuồng vọng, hay bội phục tự tin của hắn, hiện tại ngay cả một Hải Long Vương hắn cũng không đánh lại, há mồm nói cái gì Đãng Bình Tứ Hải. Nhưng cũng làm cho nội tâm của nàng cảm thấy ‘ hắn nhất định có thể hiểu rõ ’ cách đạt thành mục tiêu của ình, nói không chừng thực sự ỷ lại vào nam nhân này.
Hứa Tiên lại bổ sung nói:
- Cho dù ta làm không được, cộng thêm nương tử nhà ta cũng làm được mà!
Tiết Bích lại yên lặng một hồi, rốt cuộc có nên tin tưởng hắn hay không?
Thời điểm gần tới mặt biển, trên mặt biển có hào quang của ánh trăng chiếu rọi, giống như có ngàn vạn con cá bạc bơi qua.
Hứa Tiên lúc này thở ra một hơi, phá nước mà ra.
Bầu trời có trăng và ngàn vạn ngôi sao, một vòng trăng sáng treo trên bầu trời, sương tuyết giống như bạc trắng.
Hứa Tiên hút một hơi không khí trong lành, nói:
- Rốt cục đi ra.
Chúng tiên cũng nhao nhao bay ra khỏi mặt nước.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Lần này đa tạ chư vị đạo hữu tương trợ, Hứa Tiên vô cùng cảm kích.
Đặc biệt nhìn Cô Tùng đạo nhân, Khổ Trúc thiền sư, Hàn Mai tiên tử ba người hành lễ.
Ánh mắt của hắn nhìn lên người của Hàn Mai tiên tử vài lần, dưới ánh trăng, nàng đứng trên mặt biển phập phồng bất định, giống như Lăng Ba tiên tử, Hằng Nga trong truyền thuyết, tăng thêm vài phần thần bí xinh đẹp. Nhưng trên mặt của nàng tăng thêm một tầng sương lạnh, giống như gương mặt của nàng vĩnh viễn không biến đổi, ngạo nghễ không để ý tới cái khác.
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiên giống như một người xa lạ bình thường, cũng làm cho Hứa Tiên thở ra một hơi, không khỏi có vài phần tiếc nuối, hắn cũng không biết mình đang tiếc nuối cái gì, nhưng chỉ có hắn từng nhìn thấy hoa mai nở trên tuyết của nàng, tình cảnh khi đó, vĩnh viễn cũng không phai mờ đi, đã như vậy, cứ lưu lại trong lòng là tốt nhất.
Chúng tiên cũng nhao nhao khách khí đáp lễ Hứa Tiên. Nhưng trên mặt khó tránh khỏi có thần sắc lo lắng, đắc tội Long Vương không phải chuyện tốt lành gì.
Động phủ của bọn họ phân bố trên cả vùng biển, có đôi khi bế quan vài năm, lại có mấy người chết, cũng không ai chú ý tới. Lần này trở về chỉ sợ không thể không tăng cường đề phòng, miễn bị trả thù.
Đáp lễ qua đi, mọi người cũng định trở về nơi của mình.
Tiết Bích nói:
- Thỉnh chư vị chờ một chốc!
Tiết Bích nói:
- Mấy ngày nữa Tiên Cung của chúng ta sẽ mở ra. Lúc này mụ tổ nương nương muốn mới chư vị tán tiên tới dự, thưởng thức phong cảnh của Tiên Cung, cùng phẩm Hoàng Lương Nhưỡng.
Một vị tiên nhân hỏi:
- Hoàng Lương Nhưỡng? Tiết tiên tử nói thật sự là Hoàng Lương Nhưỡng sao?
Tiết Bích nói:
- Đúng vậy.
Sau đó nhìn về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, cũng hiểu được kế hoạch của Tiết Bích, bởi như vậy, chúng tiên vì bảo vệ mình, không tránh được chuyện tiến hành liên hiệp, chống cự Long tộc. Cô Tùng đạo nhân tuy là người có nhân duyên tốt, nhưng không có khí độ đứng đầu quần tiên. Đến lúc đó lại đứng ra hòa giải cho Tiết Bích, đẩy Ngư Nhi cầm đầu, nói không chừng Thủy Khuyết Tiên Cung có thể hình thức ban đầu của mình. Nhiều cân nhắc như thế, cho nên không hổ chiêu bài người quản lý a.
Tiết Bích biết rõ Hứa Tiên sẽ không cự tuyệt, tuy nàng không muốn thiếu nợ nhân tình của Hứa Tiên, nhưng hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, không thể bỏ qua. Hơn nữa nhân lúc này, chính mình thừa dịp có Hoàng Lương Nhưỡng để uống, mời thêm người khác, giống như nợ nhiều không lo, sau này tìm cơ hội báo đáp hắn là được rồi.
Chúng tiên kinh ngạc một phen, sau đó tỏ vẻ nhất định đi tới tham gia, bởi vì đại danh của Hoàng Lương Nhưỡng ai cũng nghe qua, cho dù là yến tiệc của Long cung cũng không cầm thứ này ra chiêu đãi, cho dù có được, cũng không muốn lấy ra. Hôm nay có thể được uống. Đương nhiên không có người nào cự tuyệt. Hơn nữa bọn họ cũng không phải người ngu, cũng đoán ra được vài phần tâm tư của Tiết Bích, nhưng thời điểm này đúng là cần liên lạc với nhau a.
Tiết Bích thở phào, nhìn về phía Ngư Nhi, thầm nghĩ: đến lúc đó ngươi có thể xuất hiện chính thức rồi, không nên làm cho ta thất vọng, mụ tổ nương nương. Nếu như ngươi thật sự muốn cứu trợ tất cả người gặp nạn trên biển, xin mời xuất ra dã tâm của người, bày ra khí độ của ngươi Cũng đạt thành tâm nguyện của ta.
Người tu thành tiên, thiếu nhất chính là khí độ vương giả, bởi vì bọn họ không màng danh lợi, cho nên không có dục vọng như thế tục. Mà vương giả không thể thiếu, chính là dã tâm của mình, dã tâm này không phải công danh lợi lộc như phàm nhân.