Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử rơi lệ nói:

- Ta vốn tu luyện trong núi. Vừa mới hóa thành hình người, cũng không biết xúc phạm luật trời ở đâu, rước lấy thiên lôi, nhờ có công tử cứu ta, bằng không khó mà giữ được tính mạng. Vừa rồi công tử nói những lời kia ta cũng nghe thấy, công tử không chê. Tiểu Nguyệt nguyện theo công tử, làm nô tỳ báo đáp đại ân của công tử.

Lúc này trong khóe mắt của nàng có một chút nước mắt chảy xuống. Lúc có nước mắt, bộ dáng thập phần đáng thương. Nhìn về phía Hứa Tiên lại toát ra vài phần tình ý... Toàn thân của Hứa Tiên chấn động, trong nội tâm thầm kêu đắc kế, mị hoặc chi thuật trong bất chi bất giác có tác dụng. Thao túng tâm thần của người tu hành không dễ dàng, nhưng muốn ảnh hưởng, đối với nàng mà nói. Thực sự không khó.

Vân Yên đong đưa tay của Hứa Tiên, nói:

- Phu quân.

Nữ tử trước mặt này, làm cho nàng cảm thấy một tia bất an, nàng cũng hoài nghi là tâm tư của mình đang tác quái, nhưng cho dù là ghen ghét, cũng không muốn để cho nữ nhân này quá thân cận với Hứa Tiên.

Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại. Cười vỗ vỗ tay nàng, nói:

- Tiểu Nguyệt cô nương. Ngươi cảm tạ ta nhận lấy, làm nô tỳ thì không cần, ngươi còn phải tiếp tục trở về trong núi mà tu hành a.

Trên mặt của Tiểu Nguyệt mang theo hương vị đắng chát, nói:

- Công tử, Tiểu Nguyệt cũng không phải vì muốn báo ân mà làm thế, trong núi hiểm ác, trong núi quỷ quái nhiều vô số kể, chẳng biết lúc nào sẽ mất mạng. Công tử pháp lực cao thâm cho nên Tiểu Nguyệt lại cảm thấy an toàn, nhờ sự che chở của công tử, né tránh nguy hiểm trong trần thế.

Trên mặt của Hứa Tiên mang theo thần sắc do dự, chỉ cảm thấy sắc mặt của nàng hiện ra một cổ đắng chát, giống như xâm nhập vào đáy lòng của hắn.

Vân Yên nhăn mày nói:

- Phu quân, chúng ta nên đi thôi.

Kéo kéo tay của Hứa Tiên, nhưng không kéo được,

Trong đôi mắt của Tiểu Nguyệt có nét u buồn nhìn qua Vân Yên, cầu khẩn nói:

- Tỷ tỷ.

Nữ nhân này dung mạo khí chất thật tốt, không giống với những nữ tử xinh đẹp phàm nhân kia, đúng là thiên địch của mình.

Vân Yên chỉ cảm thấy trong nội tâm có một tia ôn nhu, xuất hiện cảm giác thương tiếc. Hơn nữa bản thân của nàng không có tư cách ngăn cản nữ nhân lai vãng bên cạnh Hứa Tiên, càng không muốn bị phu quân nghĩ mình là "Ghen phụ", cho nên không dám nói gì.

Tiểu Nguyệt lại nhìn Hứa Tiên nói:

- Nếu công tử đuổi Tiểu Nguyệt trở về, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết, đưa tính mạng này cho công tử, công tử không muốn thì Tiểu Nguyệt cũng không muốn.

Nói xong liền lao về phía cây cột đá bên cạnh, tự nhiên bị Hứa Tiên ngăn lại, nửa thân của nàng dựa vào Hứa Tiên.

Hứa Tiên động động cái mũi, chỉ cảm thấy trên người của nàng có một hương thơm truyền ra, vô cùng mê hoặc lòng người, rốt cục nói:

- Được rồi!

Nhìn Tiểu Nguyệt nói:

- Ngươi tên là gì?

Tiểu Nguyệt khẽ mĩm cười nói:

- Ta tên là Hồ Tâm Nguyệt, công tử bảo ta là Tiểu Nguyệt là được.

Nụ cười này từ tận đáy lòng, đôi mắt ôn nhu, cười cười phía híp mắt thành một đường, khóe môi có chút giãn ra, thực sự có vài phần cảm giác của hồ ly.

Nhìn bầu trời tối đen, mái tóc rũ xuống.

Hồ Tâm Nguyệt ăn con gà rừng đã nướng chín của Hứa Tiên, ngược lại cảm thấy rất ngon, ăn xong còn mỉm cười với Hứa Tiên, bộ dáng ngọt ngào thanh thuần đáng yêu.

Vân Yên nhìn Hứa Tiên, nháy mắt lôi kéo hắn đi ra bên ngoài phòng, Hồ Tâm Nguyệt đợi cho bọn họ đi ra ngoài, lại vãnh tai lên, thính lực của nàng ta rất tốt.

- Làm sao vậy, Yên nhi.

- Phu quân, ta không thích con hồ ly tinh này.

- Vừa rồi ngươi cũng không có phản đối mà?

- Là ta váng đầu. Phu quân, chúng ta đi thôi! Hiện tại rời đi.

- Ta đã đáp ứng người ta, đừng có dùng tính tình của hài tử nữa.

Sau đó mặc cho Vân Yên cầu khẩn bằng mọi cách, Hứa Tiên không nghe.

Vân Yên đề cao âm thanh, nói:

- Ngươi rõ ràng là tham luyến sắc đẹp.

Hứa Tiên nghiêm túc nói:

- Ngươi không được hồ đồ.

- Ta mới không hồ đồ. Ngươi ưa thích nàng ta, đêm nay ôm nàng ta ngủ đi.

Hồ Tâm Nguyệt vãnh tai nghe, che miệng cười rộ lên, vẻ mặt đắc ý, đủ loại phiền muộn hôm nay, cũng khoan khoái dễ chịu không ít.

Sắc mặt Vân Yên không tốt đi tới, oán hận trừng Hồ Tâm Nguyệt, sau đó ngồi qua một bên, Hồ Tâm Nguyệt lại làm ra vẻ mặt vô tội.

Hứa Tiên đi tới, làm ra thần sắc bất đắc dĩ, ngồi ở một bên. Hồ Tâm Nguyệt cẩn thận nhìn qua, nói:

- Có phải bởi vì ta, làm cho tỷ tỷ tức giận không?

Hứa Tiên cười cười, nói:

- Không phải là ngươi, sắc trời không còn sớm mau đi ngủ đi!

Sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Cùng ngay trong đêm, Vân Yên cùng Hứa Tiên quả nhiên tách ra ngủ, Hứa Tiên quay sang ôm vai của nàng, Vân Yên lờ đi.

Hứa Tiên bất đắc dĩ, lại nhìn sang Hồ Tâm Nguyệt ngủ ở một bên, chỉ thấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng ta co rúm thành một đoàn, co rút thân thể lại, toàn thân lộ ra hương vị vô cùng tinh xảo, cũng vô cùng đáng yêu. Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, ngồi ở một bên làm ra thần sắc do dự, dùng tay vén áo lên, đem tay chậm rãi đặt lên gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy tinh tế như son. Lông mi của nàng động động, thân thể co lại. Cũng không có mở mắt ra. Hứa Tiên có chút thở một hơi.

Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt hơi buồn nôn và khinh miệt, giả bộ như mình là chính nhân quân tử. Thực chất bên trong chẳng có gì khác nam tử bình thường. Nhưng chỉ cần hắn động sắc tâm, một khi tâm thần thất thủ bị nàng nhập vào, về sau sẽ mặc cho nàng bài bố. Đừng nói là độ kiếp thành tiên, làm người cũng không được, phải làm trâu làm ngựa cho nàng ta! Lại cảm thấy tay của Hứa Tiên từ từ trượt xuống dưới.

Bỗng nhiên trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác báo động, không có đạo lý dễ dàng như vậy, như muốn tránh đi, lại cảm giác tay của Hứa Tiên cầm chặt. Nắm chặt cổ nhỏ nhắn của nàng.

Hồ Tâm Nguyệt mở to đôi mắt ra nhìn qua đôi mắt tối tăm của Hứa Tiên, chủ quan!

Hứa Tiên chăm chú bóp chặt cổ nhỏ nhắn của Hồ Tâm Nguyệt, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng không được.

- Hiện nguyên hình đi, tha cho ngươi một mạng.

Hồ Tâm Nguyệt lộ ra thần sắc bi thương, nói:

- Công tử, tâm của ngươi thật ác độc!

Trong nội tâm của Hứa Tiên mềm xuống, sử dụng lực ít hơn. Nhưng kịp thời phản ứng, tăng lớn sức bóp cổ. Bỗng nhiên cô gái xinh đẹp trong tay lại biến hóa dữ tợn, biến thành dạ xoa, phun đầu lưỡi ra. Hứa Tiên không thèm để ý, dạ xoa lại biến thành độc xà, sau khi trả qua biến hóa, rốt cục hóa thành một cô gái xinh đẹp, nhưng là dung nhan của Bạch Tố Trinh, dùng ánh mắt uyển chuyện dịu dàng nhìn qua hắn.

Trong mắt của Hứa Tiên từ tối tăm hóa thành mông lung, lẩm bẩm nói:

- Nương tử.

Mặc dù là nhân cách của Đông Nhạc Đại Đế cũng không ngăn cản được chấp niệm trong tâm của hắn, thấy thần sắc buồn bã của "Bạch Tố Trinh", trong nội tâm vẫn đau xót, trên tay đã buông lỏng.

- Phu quân. Không nên bị nàng ta lừa gạt, nàng không phải tỷ tỷ.

Vân Yên hô.

Hứa Tiên lúc này mới kịp phản ứng, nhưng đã trễ, Hồ Tâm Nguyệt thừa cơ hóa thành bạch quang muốn bỏ chạy, nhưng lại bị ngân quang bao lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK