Chữa tốt cho công chúa là công lớn, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chính là tịch biên gia sản và đại họa cả nhà. Đương nhiên an toàn là trên hết. Hơn nữa, bọn họ cũng không có linh lực như Hứa Tiên, có thể cam đoan như vậy.
Doãn Hồng Tụ kinh hỉ nói:
- Thực sao? Nếu như ngươi có thể trị tốt cho công chúa, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ...
Hứa Tiên nói:
- Tốt rồi, tạ lễ cái gì đó thì không cần, cứu người không nhất định vì tạ lễ, thời gian hiện giờ không còn sớm, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta trước hết cáo từ.
Nếu như ngây ngốc nữa, không cẩn thận bị khám phá thân phận, vậy thì phiền toái.
Hứa Tiên liền cáo biệt Doãn Hồng Tụ và Nhu Gia công chúa, mang theo Vân Yên quay người rời đi, thời điểm sắp đi ra khỏi cửa.
Bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ nói:
- Hứa công tử, đa tạ ngươi đêm qua tương trợ.
Hứa Tiên vung tay lên nói:
- Không cần khách... Cái gì đêm qua? Không phải vừa vặn sao?
Quay đầu nghi hoặc nhìn qua Doãn Hồng Tụ.
Vân Yên quay đầu đi chỗ khác, có một loại cảm giác vô cùng thê thảm.
Doãn Hồng Tụ cũng phải che miệng cười lên, nàng vốn cảm thấy kỳ quái, thù lao ngày hôm qua, đống ngân phiế đó tuyệt đối không ít, đối phương lại không thèm để ý. Hơn nữa tư thái cự tuyệt cùng với Hứa Tiên hôm nay, vô cùng tương tự, không khỏi mở miệng thử một lần, quả nhiên nàng đã kiểm tra xong. Cũng không dây dưa chuyện tối qua, mà chỉ nói:
- Có thể làm phiền ngươi một chuyện không?
Hứa Tiên một hồi bất đắc dĩ, hỏi:
- Chuyện gì?
Dù sao liều chết không nhận là được. Hơn nữa hắn và Doãn Hồng Tụ cũng không có thù hận, ngược lại có chút ân huệ, cho dù bị biết rõ, có lẽ cũng không gây phiền toái cho mình.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Hôm qua phủ của ta truy bắt tặc, ngươi có thể giúp ta tìm ra tên tặc này không? Bằng không thì, về sau ta sợ không ngủ được an ổn, buổi tối hôm nay còn phải mang Nhu Gia đưa về hoàng cung, vốn còn muốn lưu nàng ở lại thêm mấy ngày.
Nhớ tới tình hình đêm qua, trong lòng của nàng hiện giờ vẫn còn sợ hãi, hiển nhiên biết được tên giả Nhị Lang thần có pháp thuật huyền môn, cho nên dễ dàng xâm nhập vào khuê các của mình. Đêm qua là vận khí tốt, nhưng sau đó thì phải làm gì bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có dựa vào Hứa Tiên trước mặt.
Nhu Gia công chúa cũng lộ ra thần sắc không bỏ được, nàng mới cùng Doãn Hồng Tụ gặp nhau không lâu, làm sao nguyện ý quay về hoàng cung lạnh lẽo kia được chứ?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Không có vấn đề, ta có thể thử một lần, nhưng Doãn viện thủ, có manh mối gì không, biển người mênh mông, ta muốn đi tìm cũng khó khăn đấy?
Doãn Hồng Tụ do dự một phen, cắn răng nói:
- Có thể nói chuyện một mình với ngươi không?
Liền dẫn Hứa Tiên vào nội thất, đóng cửa sổ lại, nói:
- Chờ một chút, thỉnh ngươi đáp ứng ta, không nên nói cho người khác biêt.
Đường đường là quận chúa, lại nói ra lời không e lệ với tượng thần như thế, dẫn xuất phiền toái thế này, truyền đi ra ngoài, nàng làm gì còn mặt mũi gặp người.
Hứa Tiên đáp ứng nói:
- Không có vấn đề, ngươi nói đi!
Doãn Hồng Tụ đỏ mặt kể lại đủ loại chuyện diễn ra trong miếu Nhị Lang thần, nói lại một lần, nói thêm:
- Chuyện này có thể xem như manh mối không?
Đã thấy Hứa Tiên có chút kinh ngạc nhìn mình, sắc mặt càng đỏ hơn, không khỏi quay đầu đi chỗ khác. Thậm chí có chút bận tâm, hắn sẽ không xem ta là nữ nhân dương hoa (*dâm loàn) không, có phải cảm thấy ta không nên sống tiếp không, có phải hay không... Đủ loại tưởng tượng làm cho nàng cảm thấy gian nan, mở miệng nói:
- Nếu như không được, cho dù...
Hứa Tiên khẳng định nói:
- Không có vấn đề.
Rồi sau đó mỉm cười nói:
- Kỳ thật ngươi không cần tự trách, ngươi cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, hơn nữa trong đáy lòng của ngươi, cũng không xem là thật. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm ra tên khốn đó giúp ngươi, những lời vừa rồi, ta sẽ không nói với ai khác.
Doãn Hồng Tụ chỉ cảm thấy tất cả xoắn xuýt và lo lắng trong nội tâm, nghe được lời này cũng an tâm hơn, không khỏi nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa công tử.
Hứa Tiên cười nói:
- Không cần khách khí, dù sao chúng ta cũng là nửa bằng hữu mà!
Doãn Hồng Tụ cười nói:
- Tại sao phải tăng thêm chữ ‘nửa’ chứ! Chẳng lẽ ta không thể làm bằng hữu của ngươi sao?
Trong nội tâm có chút cảm giác kì quái, tuy cũng gặp được không ít nam nhân. Nhưng không có người nào dám nói thế với nàng, cũng không dám quá phận, hoặc là đứng xa mà trông. Bằng thân phận của nàng tuy đạt được rất nhiều tôn kính, nhưng chỉ có hai chữ bằng hữu, lộ ra chút lạ lẫm, có chút mới lạ. Một nam nhân thật sự có thể xem nữ nhân là bằng hữu sao?
Hứa Tiên nhún nhún vai nói:
- Cũng tốt, nếu như không có việc khác, lần này nên cáo từ thật rồi.
Đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn Nhu Gia công chúa cười nói:
- Công chúa điện hạ đêm nay không cần quay về hoàng cung, ta cam đoan không có người nào tới quấy rầy đâu.
Nhu Gia công chúa ôn nhu "Ân" một tiếng, sau đó rất tin cậy với cam đoan này, Hứa Tiên lúc này mới phất tay rời đi.
Doãn Hồng Tụ đi ra khỏi khuê các, cũng đặt tay lên bờ vai của Nhu Gia công chúa, nhìn qua bóng lưng từ từ rời đi xa của hắn, trong thần sắc lộ ra chút đăm chiêu.
Thời điểm Hứa Tiên cùng Vân Yên trở lại xe ngựa.
Vân Yên khen:
- Phu quân. Ngươi quá lợi hại! Chẳng lẽ ngươi không sợ công chúa kia chút nào hay sao?
Bởi vì lúc này đã có quan niệm ăn sâu vào lòng, người bình thường có một cảm giác kính sợ với hoàng thất, cho dù thông minh như Vân Yên cũng không ngoại lệ, trước mặt Nhu Gia công chúa, không khỏi cẩn thận từng li từng tí. Hứa Tiên thì biểu hiện rất tùy ý, cho nên nàng cũng cảm thấy khó tin.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Nàng ôn nhu yếu ớt, có cái gì đáng sợ.
Nghĩ đến Vân Yên trước mặt Nhu Gia công chúa an ổn hơn rất nhiều, không nghĩ tới tên tuổi của một công chúa lại có thể dùng như vậy.
Vân Yên cũng không nói được gì, nói:
- Dù sao phu quân đúng là lợi hại, nếu như nói dối cũng lợi hại như thế, vậy rất tốt.
Bàn tay của Hứa Tiên đặt lên mông của nàng, véo một cái, nói:
- Ngươi không nói ta còn quên, hôm nay dám cười nhạo vi phu, đúng là không có thiên lý, còn có vương pháp hay không, còn dám giảng tam tòng tứ đức?
Sau đó vỗ cặp mông của nàng.
- Ah!
Vân Yên kinh hô một tiếng, đỏ mặt nói:
- Thiếp thân nguyện thụ phu quân trách phạt.
Sau đó ngoan ngoãn nhếch mông lên, cũng nhăn mày chịu đau.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, biến thành vuốt ve tùy ý, cười nói:
- Yên nhi càng ngày càng nghe lời.
Toàn thân Vân Yên chấn động tê dại, nói:
- Phu quân. Đừng có sờ mông, ngưa ngứa.
Tiếng cầu khẩn của nàng giống như mèo kêu, cho nên tâm thần Hứa Tiên nhộn nhạo, cười nói:
- Còn muốn sờ địa phương khác à?
Tay kia đặt lên cổ thon dài của nàng, sau đó tiến vào trong áo, bàn tay lớn liền trực tiếp thăm dò trong nội y của nàng, chạm vào bộ ngực phong mãn, bắt đầu bóp nắn tùy ý.
Sắc mặt Vân Yên càng hồng nhuận phơn phớt, theo động tác của hắn cũng phát âm thanh rên khẽ, vội vàng cắn cắn tay ngọc.