Mà thiên hạ đệ nhất đương nhiên ngoài Đông Phương Bất Bại không có người khác, Tam Thánh Mẫu vươn vai, hiển nhiên rất là hài lòng hoạt động, đi lại một chút, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm giác đã đem khó chịu, bực tức ngày hôm qua bỏ xuống. Trong lòng thoải mái, dễ chịu nói:
- Vẫn là trở lại Hoa Sơn đi thôi!
Mà lúc này, quần chúng đều đã rời khỏi sơn cốc. Trong sơn cốc lại trở nên trong trẻo nhưng thoáng mát, xung quanh còn nổi lên lửa trại, người hầu bày bố bàn ăn, muốn đại tiệc một hồi.
Mọi người uống rượu say sưa, náo nhiệt, sau đó từ sâu trong sơn cốc bỗng nhiên truyền đến một mảnh nhạc khúc quỷ dị. Phía trước hoa tươi nở rộ, trung gian kinh phiên giương lên cao, gần trăm người vây quanh một cỗ kiệu lớn, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Phu quân, là bọn hắn!
Vân Yên kinh hãi thét một tiếng, phía trước cỗ kiệu đang vững vàng trói chặt thiếu niên thanh tú và thiếu niên lông mày rậm kia.
Cỗ kiệu rơi xuống đất, các cao thủ đều lớn tiếng quát hỏi, rèm kiệu vén lên, hiện ra một nam nhân trong đó cả người bao trùm giáp trụ kim chúc, thanh âm khàn khàn tuyên bố thân phận của chính mình.
Bái Hỏa Giáo chủ.
Hứa Tiên thấy bọn họ bình yên vô sự, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là kỳ quái bằng vào vũ lực của bọn họ sao lại ngay cả chạy trốn cũng không làm được đây?
Vị Bái Hỏa Giáo chủ này tự nhiên không hề lo lắng để mọi người thần phục chính mình, mọi người cũng không hề muốn đi tới đấu võ, lại không cần sợ bị đánh bại. Mà đánh bại bọn họ dĩ nhiên chỉ là đám tay sai trên mặt mang theo mặt nạ bạch sắc, toàn thân hắc y. Bái Hỏa Giáo chủ này một lần cũng không có xuất thủ.
- Sao lại thế?
Trong sơn cốc truyền ra rất nhiều thanh âm không thể tin tưởng, trong bọn họ rất nhiều đều là giang hồ siêu nhất lưu cao thủ.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Nhân gia không có thực, sẽ gióng trống khua chiêng như vậy đến tìm các ngươi sao?
Mà lúc này hắn đang ngồi xổm phía trước cỗ kiệu, vẻ mặt mỉm cười nói với hai thiếu niên:
- Yêu, sao lại trở nên như vậy?
Thiếu niên thanh tú nói:
- Không phải ngươi mệnh đã không còn bao lâu sao?
Hứa Tiên sờ sờ gương mặt:
- Đúng vậy, bản công tử vốn có thể sống một nghìn tuổi, hiện tại chỉ có thể sống chín trăm chín mươi chín tuổi thôi.
Thiếu niên lông mày rậm chăm chú gật đầu, thiếu niên thanh tú lại thật sâu nhìn vì chính mình tin tưởng loại chuyện ma quỷ này mà cảm thấy hổ thẹn.
Thiếu niên lông mày rậm xúc động nói:
- Ngươi đi nhanh đi, không cần phải xen vào chuyện của chúng ta. Bọn chúng không phải người, ngươi thắng không được. Chúng ta trúng chung, coi như là chạy được, cũng sẽ bị trùng độc ăn não mà chết...
Mở to hai mắt ra, miệng cũng trở nên linh hoạt.
Chung Độc? Sự tình tựa hồ trở nên càng lúc càng có ý tứ.
- Ta biết bọn chúng không phải người!
Hứa Tiên trả lời lại ngoài dự liệu của bọn họ. Từ trên người những tay sai hắc ý này phát ra không phải dương khí của người sống, mà là âm khí thật sâu. Hơn nữa cái loại động tác cứng ngắc mau lẹ này, đáp án miêu tả sinh động, những kẻ này đều là tử thi! Nghe đồn có một loại phương pháp luyện thi, có thể dùng bí thuật đem thi thể luyện chế thành tử thi thậm chí Phi Thiên Dạ Xoa, nói vậy chính là kẻ này. Ở trong võ hiệp địch sự xuất hiện loại đồ vật này quả thực là phạm quy a!
- Ta đây đi trước...
Hứa Tiên đứng lên vỗ vỗ cái mông đã xoay người rời đi.
- Thực sự cứ đi như vậy!
Thiếu niên thanh tú kinh hãi, không nghĩ tới Hứa Tiên đi thống khoái như vậy!
- Bất quá hình như có chút phiền phức!
Hứa Tiên nhìn trái phải, đã có hơn mười tay sai hắc ý vây lại đây, trên mặt chúng đều mang theo mặt nạ, trước cánh tay lộ ra mười cái móng tay thật dài đen thui.
Bái Hỏa Giáo chủ đang đứng ở trên cỗ kiệu, dùng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Hứa Tiên thật sâu, lộ ra cừu hận điên cuồng khắc cốt ghi xương, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Hứa Tiên, ngươi còn nhớ rõ ta là ai không...?
- Hứa Tiên? Người kia là Hứa Tiên...
Đám nhân sĩ vo lâm ngã xuống đất không dậy nổi đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cái tên này rất quen tai.
- Ngươi trang phục rất giống tôm hùm, có trời mới nhận ra được!
Hứa Tiên nhìn Bái Hỏa Giáo chủ cả người giáp trụ, ngay cả diện mạo cũng che kín. Mặt trên vẽ hoa văn hỏa diễm, phía sau khoác áo choàng, thật ra xác thực có vài phần phong cách.
Bái Hỏa Giáo chủ phát sinh một trận cười to thê lương:
- Ngươi dám không nhớ rõ, là ai hại ta biến thành bộ dáng này, là ai cướp đi tất cả của ta...
Hắn hít sâu một hơi:
- Hôm nay ta phải đoạt trở lại tất cả những gì đã mất, lại cho ngươi báo ứng gấp chục lần!
Nhãn thần nhìn phía Vân Yên xa xa, trong mắt vừa là thống hận, vừa mê luyến.
Vốn dĩ hắn đang dự định báo thù, không thời khắc nào không muốn đem Hứa Tiên thậm chí Vân Yên xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hôm nay gặp lại Vân Yên, hắn lại muốn đem nàng đoạt tới tay, tùy ý lăng nhục.
Hứa Tiên cố nghĩ cũng nghĩ không ra, hắn từ lúc nào đắc tội qua một nhân vật như vậy.
Vân Yên bỗng nhiên trong lòng khẽ động:
- Phu quân hắn là Sở Kiếm Hùng...
Lúc này Hứa Tiên mới nghĩ ra Sở Kiếm Hùng giang hồ kiêu hùng năm xưa, vốn định bắt cóc Vân Yên, lại bị chính mình một phát hỏa thiêu đi. Từ đó về sau bị thiên hạ thông tập, chẳng biết đi đâu. Không biết từ nơi nào học được pháp thuật, dĩ nhiên không cố kỵ như vậy, dùng để đối phó phàm nhân, chẳng lẽ không biết cấm kỵ trong đó sao?
Bái Hỏa Giáo chủ nói với Vân Yên:
- Ngươi còn nhớ rõ, được, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái chút. Trước muốn cho ngươi tận mắt thấy bộ dáng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong của hắn. Để ngươi hối tiếc vì lựa chọn ngày trước...
- Sở Kiếm Hùng! Sao hắn lại biến thành hình dáng như vậy! Kẻ đó thực sự là Hứa Tiên, sao hắn lại tới nơi này...
Tên này lập tức kích khởi một trận nghị luận, Sở Kiếm Hùng năm xưa ở trong chốn giang hồ cũng là một nhân vật cực có danh tiếng. Mà tên của Hứa Tiên hiện tại nói người đi đường đều biết cũng không sai biệt lắm.
Thiếu niên thanh tú thì thào tự nói:
- Hứa Tiên? Hắn dĩ nhiên là Hứa Tiên...
Thiếu niên lông mày rậm hỏi:
- Ngươi không biết sao...
Thiếu niên thanh tú kinh ngạc nói:
- Ngươi đã biết...
Thiếu niên lông mày rậm trợn lớn đôi mắt:
- Đúng vậy, Kim gia quản sự kia không phải gọi hắn là Hứa công tử sao? Mà vị tỷ tỷ bên người hắn lại họ Vân hơn nữa vóc dáng đặc dị như thế, kết quả không phải rất rõ ràng sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm biết được rồi đấy.
Thiếu niên thanh tú cúi đầu, cắn răng nói:
- Ta mẹ nó sớm đã biết rồi!
Thiếu niên lông mày rậm cười ngây ngô:
- Nhất định...
Trong trường hợp đó ngoài Sở Kiếm Hùng dự liệu, biểu tình của Vân Yên rất bình tĩnh, thậm chí mang theo mỉm cười. Nụ cười này khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng lập tức lại mọc lên tự tin cường liệt.
Giờ này ngày này hắn đã khác với trước kia. Khi đó hắn tu một thân tuyệt đỉnh võ công, lại hết lần này tới lần khác bại bởi chiêu số hạ đẳng ngoài dự liệu của Hứa Tiên. Đến sau này hắn mới hiểu được chính mình bại ở chỗ nào. Trên đời dĩ nhiên thật có pháp thuật, loại lực lượng này tồn tại.
Mà Hứa Tiên chính là nắm giữ một loại pháp thuật khống hỏa mới có thể đem hắn đánh bại. Thế nhưng hắn không biết trải qua bao nhiêu dằn vặt, mới nắm giữ loại lực ngày hôm nay, so với Hứa Tiên cường đại đâu chỉ gấp trăm lần.
- Thấy không, đây là lực lượng của ta...