Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Hứa Tiên nâng đôi má, đôi mắt mang theo ý cười! Làm cho nội tâm của Doãn Hồng Tụ có chút để ý, cảm thấy hắn có bộ dáng giống như vô lại. Dáng vẻ này còn ghê tỏm hơn cả bộ dáng mê đắm trước kia.

Vân Yên ở trên đài thắng liên tiếp, mà dưới đài có không ít người ủng hộ, không ngừng có tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trải qua trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên Doãn Hồng Tụ mở miệng nói:

- Nghe nói ngày đó Vân Yên túng quẫn ở trên đài, ngươi đứng lên nói rất nhiều lời phải không? Là thực sao?

Nàng không nghe được, nhưng mỗi câu mỗi chữ mà hắn nói có người thuật lại cho nàng nghe, mà những gì nàng nghe được, tất cả đều được ghi vào trong quyển sách thi từ của Hứa Tiên. Đó là những lời thô hào cuồng vọng, nhưng còn kích tình hơn cả những bài thơ mà hắn ngâm xướng.

- Xem như thế đi!

Hứa Tiên không đếm xỉa tới.

- Ngươi cảm thấy đáng giá sao?

- Không có tính toán qua.

Doãn Hồng Tụ sững sờ.

- Vậy sao?

Ngừng một lát, nói:

- Ngươi rất tốt!

Ánh nắng tươi sáng mà chói mắt, dưới ánh sáng không có chỗ cho bóng tối, Doãn Hồng Tụ tạm thời quên đi trận đấu trên đài, nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, trong lòng có chút than thở.

Doãn Hồng Tụ lại nói:

- Bất quá ta lại nghe nói, khi đó ngươi còn ôm ấp nữ nhân khác trên đài, tình chàng ý thiếp, đây cũng là thực sao?

Loại chuyện này, nhắc tới cũng rất âm tà, trên đời này thật sự có nữ tử không biết thẹn à, làm ra chuyện đó ở trước mặt của tất cả mọi người.

Hứa Tiên nhàn nhạt đáp:

- Xem là thế đi! Nữ nhân kia tên là Hồ Tâm Nguyệt, các ngươi nói chuyện rất tâm đầu hợp ý đấy

Lại nói tiếp, tại sao hôm nay nàng ta không tới?

Doãn Hồng Tụ phản ứng lại ngoài ý muốn, đột nhiên thẳng tắp thân thể trừng mắt nhìn Hứa Tiên, nói:

- Ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao?

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của nàng, nói:

- Đừng kích động như vậy, ta nói là phương diện khác! Hồng Tụ nhà ta là con gái rụt rè thùy mị đoan trang đấy.

Thần sắc của Doãn Hồng Tụ cũng hòa hoãn xuống, nghe tán dương trong nội tâm rất thích, nói khẽ:

- Ai... Là người nhà của ngươi chứ!

Hứa Tiên nói:

- Nói sai, nói sai!

Nhưng nhìn thấy bộ dáng như tiểu hài tử được khen thưởng của nàng. Không khỏi sinh ra hứng thú khác, dùng giọng điệu nguy hiểm nói:

- Ngươi biết cuối cùng ta làm gì nàng ta không?

Doãn Hồng Tụ lập tức cảnh giác, bởi vì nàng biết rõ kết quả của chuyện đó, Hứa Tiên cưỡng ép hiếp hôn nàng kia, sau đó lại phát hiện mình ở cùng địa vị giống như nữ nhân Hồ Tâm Nguyệt.

Hứa Tiên khoa trương liếm liếm bờ môi, đem thân thể hơi nghiêng về phía nàng một chút.

Doãn Hồng Tụ lập tức sợ hãi thối lui qua biên giới của ghế, miễn cưỡng cười nói:

- Hán Văn, ngươi đừng nói giỡn.

Nếu như bị hắn hôn ở trước mặt của nhiều người thế này, chỉ sợ nàng không còn nước thanh minh nữa.

Hứa Tiên nheo mắt lại, đem thân thể đưa tới sát người của nàng, "Âm hiểm cười" nói:

- Ngươi cảm thấy ta hiện giờ giống nói đùa sao?

Doãn Hồng Tụ nói không ra lời, nàng biết rõ nam nhân này tùy tâm sở dục như thế nào, tuyệt đối là nói được làm được. Làm sao bây giờ? Là dốc sức liều mạng giãy dụa phản kháng, hay uy hiếp hắn đừng có làm như vậy. Hai thị nữ đang do dự có nên đứng ra giúp chủ nhân của mình.

- Chúc mừng ngươi, đoán đúng.

Đột nhiên Hứa Tiên ngồi thẳng người, khoanh tay lại, thản nhiên nói ra.

Bọn thị nữ "Phốc phốc" cười cười, Doãn Hồng Tụ biểu lộ chuyển thành an tâm rồi lập tức biến thành phẫn nộ, giống như đang muốn véo Hứa Tiên.

Hứa Tiên chọc quận chúa ở bên cạnh phát điên, bưng lấy đôi má tự định giá, ‘ lại nói tiếp, nữ nhân kia đi nơi nào rồi? Sẽ không đi làm cái gì giải phóng tư tưởng nhé? ’

Không thể không nói. Hắn đoán đúng!

- Ngao Ly, gia gia Ngao Kiền Long Vương của ngươi là người ta bội phục nhất tam giới, ah, là Long!

Hồ Tâm Nguyệt đang bắt lấy bả vai non nót của Ngao Ly, vẻ mặt thành thật nói.

- Đó là đương nhiên, gia gia của ta lợi hại nhất vòm trời này.

Ngao Ly dốc sức liều mạng ăn thức ăn cung cấp miễn phí ở trên thuyền, trong lúc cấp bách rút sạch khí lực trả lời.

- Có thể bằng vào lực lượng của mình ngao du thiên địa, tùy tâm sở dục, là khoái ý bực nào!

Hồ Tâm Nguyệt vung tay lên, chỉ lên bầu trời xanh, sục sôi bành trướng nói. Thoạt nhìn nàng nói những lời này cũng không giống như đang lừa gạt tiểu hài tử a.

Hồ Tâm Nguyệt cầm đùi gà trong tay của Ngao Ly, nói:

- Ngươi muốn trở thành dạng Long như vậy sao?

Ngao Ly không bỏ nhìn qua đùi gà, trong miệng trả lời ngay nói:

- Đương nhiên!

- Nhưng bằng ngươi bây giờ, bộ dáng còn xa xa chưa đủ!

Hồ Tâm Nguyệt dao động cái đùi gà trên tay.

- Ta sẽ từ từ mạnh mẽ lên là được.

Hồ Tâm Nguyệt khoát khoát tay, nói:

- Không chỉ là vấn đề mạnh mẽ, mà là tâm tính, tâm tính!

- Tâm tính?

Trong mắt của Ngao Ly xuất hiện nhiều dấu hỏi khó hiểu.

- Gần đây ngươi làm cái gì?

- Hứa Tiên bảo ta học làm mưa, làm cho những vật kia trên mặt đất mọc dài lên.

Hồ Tâm Nguyệt bĩu môi, nói:

- Làm mưa, học được không?

- Rất phiền toái ah!

Muốn căn cứ không đồng tình huống, tính toán mưa chút xíu.

- Để tỷ tỷ dạy cho ngươi còn có ý tứ hơn đấy.

Ngao Ly con mắt tỏa sáng, nói:

- Có ý gì?

Hồ Tâm Nguyệt có phần có thâm ý nói:

- Muốn cho đám người kia kính sợ ngươi, bằng vào mưa móc là không đủ đâu.

...

Thủy vực Tiền Đường có một cổ đàm cạnh thôn trang nhỏ, có một có một tên ác bá tên là Thành Quản, thịt cá quê nhà, lấn nam bá nữ, việc ác bất tận. Thích nhất làm đá quả phụ môn, đào móc mộ phần, mắng kẻ điếc, không nói tới những chuyện làm hại dân chúng, tất cả những chuyện này hắn đều ỷ vào tỷ phu là huyện lệnh, ai cũng không làm gì được hắn.

Trong trấn có một ít tiểu hội nghị, mua bán chút ít dưa leo rau quả, cho nên gây ra tranh cãi, cho nên nhanh chóng thu hút náo nhiệt. Trong lúc đang náo loạn, bỗng nhiên không biết ai phát một tiếng kêu to.

- Thành Quản tới.

Trên chợ lập tức gà bay chó chạy, mọi người đều làm chim thú mà tán.

Duy chỉ có một cặp nông phu ở nông thôn đi ra bán đồ, tuổi già thể yếu, thu thập không kịp, liền thấy ở xa xa có mấy người đang dẫn chó dữ đi tới, trên mặt càng lộ ra vẻ sợ hãi, bất chấp đồ ăn cũng muốn chạy trốn.

Thành Quản đang thỏa mãn uy phong của mình, vừa thấy hai người này, liền nhướng mày, buông dây thừng ra, nói:

- Đi, cắn hai lão già này.

Mấy con chó dữ dưới tay đã không dằn lại được, liên tục sủa vang, lúc này muốn nhào tới.

Trong trường hợp đó chính vào lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời đông bắc có đám mây đen. Ô áp áp che đầy bầu trời, một đạo bạc quang hiện ra, ngay sau đó là một tiếng sấm sét điếc tai.

- Oanh!

Cửa hàng hai bên đường hé của ra nhìn, nhìn thấy mấy người ở trên đường, chỉ còn lại một đám than đen, lờ mờ nhìn thấy là Thành Quản và mấy con chó dữ.

Mọi người đi ra đầu đường, có người phát ra tiếng kinh hô.

- Long vương gia gia hiển linh!

- Thành Quản bị phách chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK